Truyện ngắn của Tiến Đạt
1.
Anh bị dựng đầu dậy lúc ba giờ mười lăm phút bảy giây sáng.
Giọng ông chủ bút Củ Cải nói không dứt “Chú đón xe về Bãi Bồi gấp. Có nguồn tin
riêng vừa báo sắp có đợt sóng thần”. Anh hiểu, đó là lệnh, không được chậm trễ.
Bãi Bồi, làng chài nằm cạnh núi Voi, đang là tâm điểm của các
giới đầu tư đón đầu săn đất xây khu nghỉ dưỡng dành cho du khách hạng sang và
nhà nghỉ cao cấp dành cho giới thượng lưu, anh đã đặt chân đến cùng ông chủ
bút. Mục đích chuyến đi lần đó ông chủ bút tìm đất xây nhà nghỉ cho tuổi xế
chiều. Đó cũng là ngày đầu tiên anh đặt bút ký hợp đồng làm việc tại tạp chí Củ
Cải. Ông chủ bút cho anh hai lựa chọn. Một, nắm mảng săn tin hậu trường ngôi sao.
Tất cả mọi chuyện liên quan đời sống và nghề nghiệp của sao phải cập nhật liên
tục trên trang “Các sao làm gì?” Hai, phụ trách trang “Sự kiện sốt”, chuyên
theo dõi những sự kiện xã hội nổi tiếng được dân tình quan tâm. Tin nóng, tiền
thưởng tươi. Tin nóng độc quyền, thu nhập bài viết bằng thu nhập trung bình cả
tháng. Tin nguội, thu nhập giảm. Tin cọp báo bạn, áp dụng hình thức kỷ luật từ
cảnh cáo đến buộc thôi việc. Mọi ràng buộc, chi tiết dích dắc ghi rõ trong hợp
đồng.
Ông chủ bút có lý do để bác đề nghị của anh muốn lập ra và
phụ trách hai trang “Phút cuối tử tù” và “Theo dấu chân tê giác núi Chúa”. Nghề
viết đã dạy anh rằng, tâm sự cuối cùng của tử tù trước khi bước ra trường bắn
là đề tài hấp dẫn về mặt truyền thông và mang tính hiệu quả cao về mặt tuyên
truyền pháp luật. Sở thích đeo đuổi đời sống tê giác núi Chúa, vì anh thích
phiêu lưu.
Anh quyết định phò ông chủ bút vì ông là ân nhân kéo anh
thoát khỏi đám u mê xôi thịt. Sau một thời gian, anh bị ngộp thở vì mùi tiền và
son phấn. Anh ngộ sau một buổi sáng ngồi nghe ông giảng thuyết vô vi.
“Chú em không làm đại sự được nếu chỉ biết nghĩ đến tiền và
gái đẹp. Tiền chỉ là phương tiện. Gái đẹp rất dễ làm đàn ông ngộ nhận và hư
hỏng. Đàn ông muốn làm chuyện lớn phải biết từ bỏ đam mê vụn vặt. Chú em là cây
bút có nghề. Chú muốn để lại tiếng thơm cho đời, phải biết áp dụng quy trình và
công nghệ. Còn không, vứt sọt rác”.
2.
Nhiếp ảnh gia tự do. Gã đàn ông mặt tái. Cô gái mười hai ngón
tay chủ quán cà phê kiêm chủ dãy phòng trọ mang khuôn mặt buồn u uẩn.
Nhiếp ảnh gia trải ra bàn hàng chục tấm hình chụp chân dung
cô gái. Cô gái hờ hững nhìn lướt qua.
“Em có thần thái hoa hậu”, nhiếp ảnh gia ngắm nghía tấm ảnh
cô gái chống cằm nhìn ra chiến thuyền mờ xa ngoài biển, đưa ra nhận xét.
Anh từng xem tác phẩm của nhiếp ảnh gia trong thời gian anh
ta làm cộng tác viên tạp chí Củ Cải trong chuyên mục “Các sao làm gì?” Anh ta
từng chụp hàng loạt ảnh sao X nóng bỏng vòng một, diễn viên Q thon thả vòng
hai, cô đào N rực lửa vòng ba. Ông chủ bút đánh giá hiệu quả của tác phẩm nhưng
đành quyết định ngừng cộng tác do không chịu nổi yêu sách tiền nhuận ảnh ngày
càng tăng.
Gã đàn ông xòe bộ bài năm mươi hai lá điệu nghệ như tài tử
Hồng Kông trong các phim casino. Gã cười hơ hớ và rút ra con đầm pích, lật ngửa
trước ánh mắt lơ đãng của cô gái.
“Số em hồng nhan bạc tỉ. Tuổi mười tám bị tình lừa. Tuổi hai
tám lừa tình. Tiền bạc đến sau tuổi bốn mươi. Hậu vận trung bình khá. Nhưng
luôn có quới nhơn đàn ông phù trợ”.
Gã đàn ông từng dắt anh và chủ bút Củ Cải loanh quanh Bãi Bồi
từ sáng sớm đến sáu giờ chiều. Anh ta nói kẻ nào muốn có duyên sống và làm ăn
tại Bãi Bồi chân phải giẫm hết mọi ngõ ngách để chào thổ địa. Được ông chủ bút
tâng bốc và mời uống xoay vòng vài ly, gã nằm ngủ ngay trên bàn nhậu, ngáy như
sấm. Tỉnh dậy, dịu mắt, thông báo vừa gặp thổ địa. Thổ địa phán kẻ săn đất hôm
nay (ý nói ông chủ bút) không có cơ duyên vì thời trai trẻ từng có lần báng bổ
thánh thần. Ông chủ bút cười khẩy, nhưng trong bụng tin sái cổ. Bằng chứng, khi
yên vị trong xe ô tô quay lại thành phố, tuyên bố từ bỏ ý định dưỡng già tại
Bãi Bồi.
Gã đàn ông đã nhận ra anh là người quen.
“Khỏe không, anh nhà báo?”
“Cảm ơn anh, tôi cũng bình thường”.
“Ông chủ anh đâu?”
“Ổng bận không đi”.
“Anh đi săn sóng thần, đúng không?”
Anh im lặng. Anh vừa nhìn thấy gáy trắng ngần của cô gái có
dán hình con bướm. Bướm nhỏ, xanh lam.
Gã đàn ông đứng lên, đi ra khỏi quán. Anh ta đi một đoạn,
quay trở lại, ghé miệng vào tai anh.
“Con bé xinh nhưng hôi nách. Thằng cha chụp ảnh đã bị trúng
chưởng. Cảnh giác nghen anh nhà báo!”
3.
Anh trọ tại quán cà phê của cô gái mười hai ngón tay. Phòng
anh nằm cạnh phòng nhiếp ảnh gia tự do. Bức tường gỗ ngăn giữa hai phòng không
xua được mùi thuốc lá, bia rượu cùng nước hoa của người phòng bên cạnh. Dạo anh
và ông chủ bút đến đây, ông chủ bút có ý định tìm chỗ ngủ trưa, nhưng khi khảo
sát căn phòng đã bỏ ngay ý định vì ông đánh hơi có mùi chuột cống.
“Tôi có nguyên tắc kinh doanh riêng, anh phải tuân thủ”,
trước khi làm thủ tục nhận phòng, cô chủ ra điều kiện khách không được dắt gái
về phòng.
Mười hai giờ đêm, sau khi báo cáo tình hình với chủ bút, anh
nằm xuống giường, nhưng giấc ngủ không đến. Tiếng sóng ngoài biển dội ầm ào.
Anh linh cảm vùng biển này không thể có sóng thần, như từ bao đời nay. Buổi
chiều, anh đi dạo khắp làng, cảm nhận sinh hoạt của người dân trong vùng vẫn
như ngày thường. Anh quên không kịp báo với ông chủ bút đã gặp nhiếp ảnh gia tự
do. Anh không tin anh ta đến đây để săn sóng thần, như anh.
Anh đã truy ra nhân thân của gã đàn ông mặt tái và cô gái
mười hai ngón tay. Dân trong vùng khẳng định gã đàn ông từng làm công nhân xuất
khẩu lao động. Anh ta biệt xứ tại nước ngoài gần mười năm. Ngày trở về, thay vì
thành đại gia hoặc trung gia, anh ta chỉ còn bộ đồ mặc trên người và trong giỏ
xách toàn hóa đơn nợ nần. Cô gái mười hai ngón tay là con gái út của ông chủ
đoàn cải lương Thanh Nghệ xuất thân từ vùng đất cách Bãi Bồi khoảng năm mươi
cây số. Người mẹ dắt cô chạy đến vùng này vì không chịu nổi tính trăng hoa của
chồng. Hầu hết các cô đào trẻ trong đoàn hát vướng vòng tình ái với ông chủ.
Cách đây năm năm, mẹ cô gái mất vì huyết áp cao. Trăn trở lớn nhất của bà trước
khi chết là được nhìn thấy đứa con gái trẻ đẹp bước lên xe hoa. Thanh niên
trong vùng mê khuôn mặt đẹp, vóc dáng nóng bỏng của cô gái nhưng không ai dám
tính chuyện hôn nhân.
“Đàn ông nhìn vào hai bàn tay của tôi sợ chạy mất dép. Họ sợ
lấy vợ mang lại xúi quẩy”, cô gái xòe bàn tay ra trước mặt anh.
“Tôi thấy bàn tay cô cân đối!”
“Cân đối hay dị thường?”
“Tôi nghĩ nó không dị thường!”
“Tôi không dễ mắc lừa trò tán gái của trai thành phố các anh
đâu!”
Gã đàn ông đi nhanh vào quán. Gã kéo ghế ngồi ngay bàn của
anh và cô gái, móc bao thuốc lá trong túi lấy ra một điếu, ngắt bỏ đầu lọc, bật
quẹt châm lửa.
“Vẫn chưa có tin sóng thần”, gã lên tiếng. “Chờ đợi chắc cũng
tốn kém kha khá cho nhà báo và nhà chụp ảnh đấy”.
“Phong lan mùa này trổ chưa anh Quân?”, cô gái hỏi.
Gã đàn ông nhìn cô gái không chớp mắt.
“Anh nghĩ tôi chỉ biết mê tiền?”
“Không. Anh nghĩ em… còn mê cả trai đẹp và nghệ sĩ thành
phố!”
“Quỷ tha ma bắt anh! Tôi nói thật,
đến xứ này gần mười lăm năm nhưng chưa biết hoa phong lan núi Voi như thế nào,
dù nghe thiên hạ khen đẹp và mùi thơm thấu trời xanh!”
“Hoa phong lan vùng này đẹp lắm
sao?”, anh hỏi gã đàn ông.
“Nó đẹp vì nguyên sơ. Chưa bị khai thác do lâm tặc không có
thời gian chơi hoa”, nhiếp ảnh gia bước ra từ trong nhà, góp chuyện. “Tôi đã
lên hồ trên đỉnh núi. Tôi choáng ngợp vì vẻ diễm ảo của nó. Gái đẹp lên đó tạo
dáng thì tuyệt”.
4.
Anh là người cuối cùng rời quán cà phê lúc bốn giờ sáng để
chạy lên đỉnh núi Voi sau tiếng đập cửa báo động của gã đàn ông mặt tái.
Sóng thần!
Đứng trước tình huống chưa từng xảy ra trong đời, anh bối
rối. Anh kịp trấn an. Nhiệm vụ của anh đến đây không phải chạy trốn trước mọi
người, dù cái chết đối với anh lúc này cũng đáng sợ và phi lý. Ít ra, anh phải
hoàn thành sứ mệnh đã hứa với ông chủ bút và trở thành một trong những người
đưa tin tường tận về cơn đại hồng thủy, cho dù tạp chí của anh chỉ dành cho độc
giả là các bà nội trợ và những cá nhân chuyên sưu tầm chuyện lạ, đời sống của
các sao. Sau những thăng trầm từ sự bồng bột và tính hiếu thắng trẻ con đã dạy
anh bài học đàn ông hơn thua nhau ở chữ tín và sự nhạy cảm thời cuộc. Quyết
định theo chân mọi người lên đỉnh núi Voi cũng vừa an toàn cho bản thân vừa là
địa thế tốt để anh tác nghiệp.
Gã đàn ông mặt tái nắm tay cô gái chạy trước, dẫn đường, phía
sau tay nhiếp ảnh gia khoác lỉnh kỉnh máy móc bám theo sau, miệng thở hổn hển,
mồ hôi nhễ nhại. Anh đi cuối cùng. Những ánh bình minh đầu tiên đang dần lộ lên
từ góc biển. Tay nhiếp ảnh gia đứng lại, luống cuống chọn thế đứng, bấm máy
liên hồi. Bấm xong, co giò chạy thục mạng lên phía con đường dốc ngày càng khúc
khuỷu.
“Dừng lại, dừng lại các anh ơi!”, cô gái đưa ra đề nghị.
Một đàn bướm rừng bay phấp phới trong màn sương sớm. Không
gian bốn bề tĩnh lặng, thuần khiết. Khuôn mặt cô gái hớn hở, đôi mắt ngời sáng.
Lần đầu tiên anh phát hiện vẻ đẹp khó cưỡng của cô gái. Từ ngày rời bỏ chốn son
phấn phù hoa, anh chưa hình dung có một ngày trái tim mình rung động lại trước
sức hút phụ nữ.
Nhiếp ảnh gia đốt phim không tiếc. Gã đàn ông mặt tái không
khoanh hai tay, đứng nhìn.
“Em sướng chết mất các anh ơi!”, cô gái đánh tan im lặng của
ba gã đàn ông.
“Đẹp không em?”, gã đàn ông đi lại nắm tay cô gái, hỏi.
Cô gái lặng lẽ gật đầu. Anh nhìn thấy những sợi tóc mảnh mai
và mềm mại vương trên trán cô gái. Mười hai ngón tay nhẹ nhàng buông chùng
xuống chiếc áo hoa màu hồng nhạt chủ nhân của nó.
“Người đẹp làm anh ngộp thở”, nhiếp ảnh gia nhún vai.
“Hồ trên đỉnh còn xa không anh Quân?”, cô gái hỏi.
“Khoảng chừng vài nhát rựa dân lâm tặc”, gã đàn ông nháy mắt.
5.
Cuối cùng, anh cũng diện kiến hồ trên đỉnh. Hồ nhỏ, nếu dân
đồng bằng gọi vũng nước, không hơn! Bán kính khoảng 8m, nhấp nhô những tảng đá
ẩn hiện trong dòng nước trong vắt. Điểm nổi bật nhất quanh hồ là những gốc cây
cổ thụ bám vào các tảng đá, quấn quanh cây là những chùm phong lan mùa rộ hoa.
Bàn chân cô gái tung tăng khắp nơi. Gã đàn ông lột khuôn mặt
nhợt nhạt và láu lỉnh ngày thường, biến thành hoàng tử hào hoa dìu công chúa
sắc nước hương trời lang thang trong khu rừng cổ tích. Tiếng họ cười nói vang
vọng vào thân cây, vách đá, dội lại.
“Tôi ngờ ngợ điều gì đó bất ổn”, nhiếp ảnh gia nói với anh
khi cả hai ngồi im lặng nhìn gã đàn ông và cô gái.
Góc hồ, vẫn mặc nguyên quần áo, cô gái nhúng mình xuống dòng
nước trong vắt. Mái tóc cột bó đằng sau bung ra, nghiêng xuống mặt hồ. Gã đàn
ông bụm nước vào lòng hai bàn tay, rưới nhẹ lên mái tóc cô gái. Giọng cô gái
cười lảnh lót, hòa dàn hợp ca chim rừng sớm mai.
“Trong phi vụ này tôi và ông bị lừa vố đau”, nhiếp ảnh gia
không kiềm được tức giận. “Tôi xuống núi”, nhiếp ảnh gia đứng dậy, vùng vằng bỏ
đi.
Lúc này, dù cơn sóng thần bất ngờ ầm ào đến, cũng chẳng thúc
ép được anh. Anh nhắm mắt, tọa thiền, tự thưởng cho mình nụ cười khi tìm ra lời
nói để lúc xuống núi chia tay cô gái sở hữu mười hai ngón tay xinh.
______________________________________________________________
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét