Thứ Hai, 11 tháng 10, 2010

Vua gái (tiếp theo và hết)

Truyện ngắn của Đoàn Lê


Ta nghe những tiếng xì xào ý tứ khi chỉ một mình ta phải ở lại vấn an Thái hoàng thái hậu. Mấy phu nhân các quan đại thần trong tôn thất nhà Lý ngồi xung quanh giường bệnh của Thái hoàng thái hậu nhìn ta, ánh mắt rất lạ, vừa như ác cảm vừa như ái ngại.
Thái hoàng thái hậu thều thào hỏi:
- Chẳng hay Hoàng thượng có ra chùa Chân Giáo thăm ông sư tội nghiệp điên dại ấy không?
- Muôn tâu, hoàng tôn vẫn một tháng đôi lần tới chùa Chân Giáo vấn an người đấy ạ.
Thái hoàng thái hậu thở dài, tiếng thở dài não ruột rồi nhắm mắt như muốn ngủ. Gương mặt già nua phảng phất nét uy nghi một thời. Ta và các vị phu nhân ngồi yên lặng. Giữa ta với họ có một khoảng cách không thể lấp đầy. Dù mới bảy tuổi, ta vẫn mơ hồ cảm nhận được. Thâm tâm họ biết ta là con của ai, vì sao ta được đặt lên ngôi báu. Họ không hề yêu mến ta. Thái độ cung kính của họ là sự tôn trọng vương quyền, sự sợ hãi trước uy thế họ Trần đang ngày một trùm lấp. Và sự im lặng của họ chẳng khác sự lặng gió trước cơn dông bão. Bởi vậy kè kè bên ta bao giờ cũng có các hoàng bà thân tín của phủ họ Trần bảo vệ.
Nhưng chẳng ai dám nói gì. Tôn thất nhà Lý lẫn các nhà sử học thì nem nép dưới uy vũ của Trần Thủ Độ. Họ lặng thinh trước cả sự diệt vong của nhà Lý đang diễn ra trước mắt.
*
* *
Nhân gian nói: sướng tột cùng như được làm Vua! Nhưng hơn một năm trời làm vị vua gái đầu tiên đất nước này, hình như tôi chưa hề biết nỗi sung sướng hiếm hoi đó. Cả đến thứ hạnh phúc bình thường nhất cũng không. Tám tuổi (ất Dậu, tháng 10) tôi phải lấy một anh chồng trẻ con, người được cử vào cung hầu hạ tôi, vốn được dạy giáp mặt tôi phải kính sợ: Trần Cảnh, người anh trai con bác tôi, cũng mới tám tuổi đầu.
Thật hài hước, cuộc chơi vợ chồng vương giả trẻ con nọ chỉ là màn mở đầu cho một tấn bi kịch khốc liệt dưới bàn tay người đàn ông đáng sợ vốn là ngư dân không biết chữ xếp đặt.
Vâng, chính ông xếp đặt tôi ngồi trên ngai vàng hơn một năm (10 - 1224 đến 12 - 1225) để rồi trút ngự bào nhường ngôi cho Trần Cảnh, chồng tôi, tức vua Trần Thái Tôn.
Hoàng thái hậu mẹ tôi chịu giáng xuống làm Thiên Cực công chúa để đàng hoàng về sống với quan Điện tiền Trần Thủ Độ.
Thế là xong một cuộc thoán đoạt lẽ ra kinh thiên động địa, nhưng đã được diễn ra êm như ru.
Thoạt đầu tôi buộc phải mở bữa đại tiệc ở điện Thiên An. Trước mặt văn võ bá quan, tôi trút bộ hoàng bào nhường chồng lên ngôi thiên tử. Trần Cảnh khi ấy cũng là một cậu bé ngây ngô chẳng hơn gì tôi, lúc đội cái mũ triều thiên mồ hôi vã như tắm, ánh mắt nhìn tôi van vỉ cầu cứu. Tội nghiệp, tôi cứu sao nổi.
Với cô bé tám tuổi, việc đánh dấu chấm hết một triều đại, làm diệt vong một vương nghiệp, chẳng mấy quan trọng. Thậm chí tôi nhớ rõ còn thích thú từ nay không phải nghe các ông quan râu dài dữ tợn hò hét tung hô mỗi buổi thiết triều nữa.
Mất ngôi vua được một năm, chuyện động trời nổ ra. Quan Điện tiền Trần Thủ Độ đến tận chùa Chân Giáo ép ông sư tội nghiệp phải treo cổ tự tử. Làm sao không nhổ cái gai đầy hiểm họa ấy cho được?
Trần Thái Tôn dẫu đã được tôi nhường ngôi cho nhưng với mặc cảm chỉ là quân tốt dưới bàn tay của ông chú Trần Thủ Độ, dựng lên cốt chiếm đoạt ngôi vua của tôi, của nhà Lý, hẳn chàng không đủ can đảm nhìn mặt tôi, nói gì một lời yêu thương thành thật? Vì điều đó, sau mười hai năm tiếp theo làm hoàng hậu, mẫu nghi thiên hạ, tôi với chàng chưa một lần có thể ân ái cùng nhau. Thế tất tôi phải rời khỏi cung để nhường ngôi hoàng hậu cho chị gái, công chúa Thuận Thiên, lúc đó đã là vợ Trần Liễu, anh trai nhà vua.
Trong tiềm thức, tôi nhớ láng máng về một cuộc gặp mặt trong mật cung. Khi ấy tôi là một hoàng hậu nhan sắc chim sa cá lặn tuổi đôi mươi, nhưng gương mặt rầu rĩ u uẩn. Ngồi trước tôi là nhà vua Trần Thái Tôn, người tầm thước, giọng nhỏ nhẹ, luôn nhìn xuống, chưa một lần ngó thẳng tôi.
Quan Điện tiền Trần Thủ Độ nghiêm sắc mặt nói từng lời lạnh như băng:
- Thần buộc phải vì sơn hà xã tắc Đại Việt mà cắt đặt chuyện này. Hoàng hậu ở ngôi mẫu nghi đã mười hai năm không sinh nở. Tam cung lục viện cũng chưa hề được tin quý phi nương nương nào có phúc trời. Thật là điều không hay. Nay công chúa Thuận Thiên đang mang thai đứa con thứ hai trong bụng. Nếu nàng được lên ngôi hoàng hậu thay em gái, đương nhiên nhà vua có con nối dõi tức thì, dù đứa trẻ ấy thực chất là con Trần Liễu, anh trai nhà vua. Lọt sàng xuống nia, thế là ngôi vua vẫn trong tay họ Trần nhà ta! Như vậy chú cháu ta không phụ công ân tổ tiên, thánh thượng trước mắt thoát đại tội bất hiếu tuyệt tự. Xin mọi người vì nghiệp lớn mà chấp thuận cho.
Tôi nhớ lúc đó mình tan nát lòng dạ. Nhưng mẹ tôi, bà công chúa Thiên Cực với cha đẻ tôi, Trần Thủ Độ, cả hai đã phân tích kỹ càng bữa trước nên tôi chỉ việc làm theo ý họ. Tôi thong thả nói:
- Ta chấp thuận.
Trần Thái Tôn bấy giờ mới liếc mắt nhìn tôi, ngạc nhiên. Tôi chằm chằm nhìn trả lại chàng. Đã lâu lắm, giờ tôi mới có dịp ngắm kỹ gương mặt con người đó. Một màu đỏ hổ ngươi dần dần lan tỏa lên hai má rồi lên trán chàng… Kìa, chàng cũng đáng xót thương không kém tôi.
Trần Thủ Độ lại khẩn khoản nói tiếp:
- Việc kíp lắm rồi, xin chúa thượng đừng do dự.
- Ta chuẩn tấu. Việc này càng làm êm ả càng tốt. Chớ có ầm ĩ lên.
Nói xong nhà vua giũ áo đi ra. Khi đó mẹ tôi mới xuất hiện. Người ôm chầm lấy tôi trong vòng tay run rẩy. Hình như ánh mắt long lanh của bà mờ đi sau làn nước mắt.
- Ôi con gái tội nghiệp. Cả dòng tộc nhà Trần ta đời đời mang ơn sự hy sinh lặng lẽ của con đó.
Cha tôi tiến tới, đặt bàn tay mạnh mẽ lên vai tôi.
- Con gái ạ, con là phận gái, sự gánh vác chỉ có hạn. Trần Thái Tôn là anh con, chị Thuận Thiên cũng chị gái con, không phải ai người ngoài cuộc, con đừng so đo hơn thiệt.
Tôi nhớ rất rõ cảm giác ghê sợ bàn tay ấy. Tôi muốn kêu, muốn hét lên thật to, hất bàn tay của ông ra khỏi vai mình. Nhưng tôi như chết đứng, tê liệt.
Mẹ tôi khẽ nói với ông:
- Phu quân, thiếp sợ Thuận Thiên không cam chịu. Mấy ngày nay nó không ngừng khóc lóc.
- Phu nhân, lúc này bà hãy nói rõ cho con nó biết. Nó cũng là con gái ta, ta đã vì họ Trần của phu nhân nhảy lên lưng hổ, sơ sẩy một chút có thể mất đầu chín họ. Lý Chiêu Hoàng phải đương đầu mọi sự đến vậy, chẳng lẽ Thuận Thiên không gắng gỏi lên một chút được sao? Ta đã thuyết phục Trần Liễu thuận tình rồi. Thuận Thiên vào cung làm vì thôi, không phải sợ chuyện chăn gối luông tuồng. Nhà vua thiếu gì tam cung lục viện, đâu hết cung tần mỹ nữ phải ép buộc Thuận Thiên. Điều cốt tử phải làm sao sau này đứa con hiện đang trong bụng Thuận Thiên danh chính ngôn thuận lên ngôi trời mới được. Là ta xóa tan cái nguy cơ hoàng thượng không con nối dõi. Gương tày liếp kia không biết soi sao?
Rồi ông thở dài, đầy mệt mỏi:
- Cũng là để triệt hạ mầm mống hy vọng ở các công thần lẫn dân con trăm họ trông vời phục hưng nhà Lý. Không tề gia sao trị quốc đây?
Tôi biết chị gái tôi không thoát được trận đồ của ông, của một người cha bí mật ghê gớm nhất trong lịch sử. Hẳn người không đếm xỉa gì tới những tháng năm sầu thảm cô đơn của tôi, còn hơn chốn lãnh cung dở sống dở chết. Và người ngỡ màn kịch đảo lộn trời đất của người mãi mãi sau này không ai dám to gan bàn tán?
Cha ơi, quyền uy của cái ngai vàng lớn đến nỗi nào mà cha nỡ đẩy cả hai con gái mình vào những bi kịch kinh khủng thế? Như thể cha giết cả hai đứa con gái của mình làm lễ hiến tế mở mang cơ nghiệp họ Trần vậy!
*
* *
Cương tròn mắt hỏi tôi, giọng thì thào:
- Rồi cuộc đời vị vua gái ấy ra sao? Xin Lý Chiêu Hoàng hãy thổ lộ ít nhiều với tôi đi.
- Ta cứ sống vật vờ như vậy trong lầu son gác tía nơi cung cấm. Đã nhiều lúc ta muốn nhảy xuống giếng ngọc, muốn xuống tóc đi tu. Ta ngỡ đời ta chẳng còn gì để trông đợi. Nhưng ta thương mẹ, không nỡ để bà chết không nhắm được mắt.
- Thật thế, ai cũng có thể hình dung ra. Khủng khiếp quá.
- Nhưng kỳ lạ cho con tạo xoay vần, bốn mươi tuổi ta bỗng được biết thế nào là hạnh phúc làm vợ, làm mẹ, một hạnh phúc toàn vẹn đủ đầy nhất. Hóa ra chàng Trần Cảnh, ông vua Trần Thái Tôn ấy của đáng tội cũng không quên được quá khứ. “Trẫm nghĩ đến khanh ngày đêm không ngừng ngơi nghỉ. Nay Lê Phụ Trần có tấm lòng cầu ước, khanh nên vì trẫm mà thuận theo. Trẫm thấy khanh yên vui gia đạo, trẫm sẽ cất được nỗi áy náy đè nặng trong tâm khảm…” Lúc đó ta khóc mà vâng mệnh.
- Người thật sự hy sinh những gì đẹp đẽ nhất của cuộc đời cho vương triều Trần, thưa Lý Chiêu Hoàng.
- Ngươi nói đúng. Năm sáu mốt tuổi, ta về thăm quê Cổ Pháp rồi mất tại đó. Thần dân còn một dạ với triều xưa đã không chôn ta trong khu mộ nhà Lý, không thờ chung ta với tám triều vua Lý trong ngôi đền Đô, ẩn ý rằng ta không phải con nhà Lý dẫu có lúc làm vua nhà Lý.
- Xin hỏi thật nhé, khi thành phu nhân họ Lê, em vẫn… A, sorry, lúc ấy người vẫn còn… vẫn là con gái sao?
- Phải, ta hiểu ngươi muốn hỏi gì. Chính vì vậy ta đã thật sự tìm thấy hạnh phúc đằm thắm nhất và sự che chở tin yêu nơi người anh hùng họ Lê. Chúng ta được hai người con, sum vầy tới tận khi đầu bạc răng long…Nhưng lạ chưa, ta thấy nhà ngươi còn hàng đấu câu hỏi trong đầu. Tò mò, phạm thượng… Ô, không thể…
Cương thở ra một hơi dài. Cũng là lúc tôi rùng mình biết Lý Chiêu Hoàng vừa rời bỏ tôi…
Cương bất ngờ ôm chầm lấy tôi. Trong vòng tay cứng như thép, tôi chống đỡ một cách yếu ớt. Cả hai ngã xuống nền sàn đá hoa. Tôi chẳng hề ngỡ ngàng cái giây phút trọng đại này, thậm chí tôi còn lùa ngón tay vào mái tóc đen mướt xõa xuống trán hắn, mặc cho trái tim nhói lên. Cương nhìn sâu trong mắt tôi rất lâu, thì thầm:
- Anh chết vì những ý nghĩ tai ngược nhưng cực kỳ thông minh của em.
- Này, “anh” cơ à?
- Ừ, đã tiến rồi không lùi được nữa em ạ. Nếu lùi là rơi tõm xuống sông Hồng. Bây giờ đang mùa nước lớn.
- Nghĩa là sao đây?
- Anh yêu em, yêu khủng khiếp em ạ. Yêu cả em lẫn Lý Chiêu Hoàng trong em. Tin anh đi!
Tôi nhận nụ hôn đầu tiên say đắm của khoa lịch sử. Hình như tôi yêu môn lịch sử trước khi yêu hắn. Đồ quỷ gió!
- Cái gì thế? Cậu làm gì thế này?
- Em ạ, cái thuở Lý Chiêu Hoàng lấy chồng khi lên tám, rồi suốt thời thiếu nữ không hề biết xưng tớ. Phải không nào?
- Đợi khi tớ trở lại Lý Chiêu Hoàng hãy hỏi.
- Em lại xưng tớ với anh đấy nhé. Lần này không thể tha đâu.
Cương ấp hai bàn tay giữ chặt lấy khuôn mặt tôi mà hôn xiết.
- Nói lại!
- Em xin rồi!
Lúc đó Cương thì thào say đắm:
- Lý Chiêu Hoàng! Anh sẽ đánh đổi cả ngai vàng lẫn vương triều để cưới em. Anh không chịu như ông vua Trần Cảnh đâu. Rồi chúng ta sẽ nắm tay nhau lên vườn địa đàng xây cái tổ cò ở đó. Chúng ta sẽ viết trang sử đầu tiên của vườn địa đàng, mở đầu cuốn sử không có nước mắt của những vị vua gái... Tin anh đi!

__________________________________________________

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét