Thứ Sáu, 10 tháng 9, 2010

Của Cha, của Con những cành vạn niên thanh

Truyện ngắn của Nguyễn Thị Thu Huệ


Chống chân giữ xe máy cân bằng, ghếch mặt nhìn lên ô cửa sổ tầng bốn đầu hồi căn chung cư cao cấp mười chín tầng, tọa lạc bên bờ sông, rèm đã kéo, Cha biết chân dài đã ra khỏi phòng. Vậy thì không thể hút điếu thuốc. Cũng không thể ăn cái bánh bao và uống bịch sữa đậu nành ngọt lịm, suất sáng mỗi ngày. Rồi một bàn tay quen, những ngón dài, gầy cứng bóp vào mạng sườn Cha, như truyền thông điệp thay lời nói. Xe rồ ga, lẫn vào đám đông. Khách đi xe ôm của Cha phần lớn là quen, mười lăm ngày trả lương một lần, không kể những khoản bo bất thình lình khi chợt nhờ mua giúp đồ ăn khuya, hay chuyển giúp đồ cho người này người khác. Cha được gọi bất kể giờ nào lại toàn những chuyện tin cậy nên ông háo hức phóng xe máy trong đêm, hay giữa trưa nắng. Ngoài việc có thêm thu nhập, Cha rất phấn khích, vì được tin.
Hạo, người mẫu kiêm nhân viên văn phòng líu lô với Cha khi ngay ngắn yên vị sau xe “Anh biết không, cuộc nhậu hôm qua kéo đến ba giờ sáng. May sao có cái ông ấy tốt thế, trông cho em an toàn đến phút cuối cùng”. “Ông ấy đưa em về à”. “Không ạ. Lái xe của ông ấy đưa em về. Cái con xe gì mà ngồi vào trong, nó rít như tiếng máy bay ấy. Xe to dã man, ngồi vào, buồn ngủ díp mắt. Xe thơm như tẩm nước hoa, lại êm êm, em chỉ ước xe cứ chạy mãi, chạy mãi, để ngủ luôn. Khi tỉnh dậy, là ở quê rồi. Thảo nào, ngày càng nhiều người đi ô tô”. “Xe ấy chắc đắt tiền, đến một tỉ một cái đấy”, Cha gật gù, tháo khẩu trang ra buôn chuyện. “Một tỉ chắc được bốn cái lốp. Em có hỏi, ông lái xe bảo em hơn bốn trăm nghìn đô. Anh nhân đô với giá hai mươi đi, chả là tám tỉ đồng ấy chứ. Tám tỉ, nghe rõ không”, Hạo chồm người, hét vào tai Cha.
Tất cả dừng nơi ngã tư. Đèn xanh đèn đỏ không hoạt động do mất điện. Xe máy, ô tô đan ken không lọt khoảng trống đủ cho một người đứng. Giống như người ta nhồi tất cả vào một cái hộp, càng chặt càng tốt. Cha và cô chân dài ngồi nguyên trên xe Future. Nắng từ trên trời xối xuống, từ mặt đất bốc lên. Khói từ đuôi các ống pô xe máy thốc thẳng lên mặt, hay từ cả những chiếc ô tô. “Em có bị muộn không. Hay là em xuống đi bộ, anh quay xe, chạy ngược đường khác”. “Không kịp rồi, cứng cựa thế này, quay làm sao”.
Họ mắc kẹt trong đám đông đó gần một tiếng, nhích dần nhích dần rồi chạy được ra ngã tư gió nóng hầm hập, thưa người. Kinh nghiệm làm xe ôm năm năm giúp Cha biết cách thoát thân thế nào cho gọn.
***
Con gái nghe ba hồi chuông, thì tỉnh ngủ.
Điện mất. Quần đùi ngắn, áo hai dây giang chân nằm đất. Nền nhà lạnh, có mùi tanh tanh của đất, của không khí ven sông. Nhìn sang bên cạnh, trên cái bàn nhỏ, có ba quả trứng gà, một cái bánh giò, một hộp sữa chua, cái thìa, đôi đũa, cái bát. Cha chuẩn bị bữa sáng cho Con, đầy đủ thành phần, thay đổi món mỗi sáng. Hai Cha Con về ở ngôi nhà này sáu năm. Khi sinh ra Con gái, Cha và Mẹ ở khu biệt thự khá sang giữa lòng thủ đô. Một tối, Mẹ về muộn. Tóc rối tung, mắt đỏ, thất thần bấm chuông đứt tiếng. Con gái còn bé, không quan tâm Cha Mẹ có chuyện gì mà đêm ấy thức khuya. Hôm sau ngủ dậy, Cha bảo, Mẹ đi công tác lâu mới về. Con hỏi, sao Mẹ không chào Con rồi hãy đi. Cha bảo, Mẹ thấy Con ngủ say, không nỡ đánh thức. Việc Cha hay Mẹ thường xuyên vắng nhà, Con gái đã quen. Nhưng không quen là Cha đã bán ngôi nhà ba tầng có năm phòng ngủ, năm phòng vệ sinh, ba phòng khách, một phòng nghe nhạc và một khoảnh vườn Con gái nuôi mấy con thỏ mắt hồng để đi thật xa. Cha bảo, nhà mình nợ tiền, phải bán nhà trả. Con gái gật đầu. Lại nói, Cha đã nghỉ việc ở cơ quan, cần dành tiền sau này làm vốn cho Con gái đi lấy chồng, nên mua nhà nhỏ ven sông. Cũng gật. Con gái lúc ấy chín tuổi, theo Cha nhằng nhẵng, như cái bóng nhỏ. Từ ấy đến nay, Con gái không gặp lại Mẹ. Thấy ai hỏi, Mẹ cháu đi đâu lâu về, Cha nói, Mẹ cháu mất rồi, bệnh nan y. Mấy năm gần đây, để lấp khoảng trống cái bóng Con gái vì phải đi học, Cha làm anh xe ôm vui vẻ. Đằng nào thì một ngày Cha cũng hai hay bốn lần đưa đón Con gái đến trường học chính, rồi học thêm. Sự nghiệp làm xe ôm của Cha cũng tình cờ. Trong lúc đợi đón Con gái ở lớp học thêm, trời đổ mưa, một người đàn ông ở sát nơi Cha đỗ xe phải đi cấp cứu, đột quỵ, 115 không thấy. Taxi gọi bốn hãng, không hãng nào chịu chui vào ngõ, đã ngoắt ngoéo lại xâm xấp nước ngập đến nơi. Cha đang nấp mưa, thấy vậy chở hai người vào thẳng Việt Đức. Hôm ấy, Con phải đợi Cha khá lâu, nhưng Cha thì cứu kịp mạng người.
Lớn lên, một tối, Con nhìn sâu vào mắt cha, hỏi thẳng. “Cha nói đúng sự thật đi. Mẹ con đang ở đâu”.
***
Bên Hàng xóm và Cha chung nhau một khoảng sân nhỏ của nhà Cha. Cha bảo, vuông trời chung ấy là cái phổi của hai nhà. Bên Cha nhìn qua khoảng sân, là cửa phòng ngủ, phòng vệ sinh nhà Hàng xóm. Ngày trước, họ nuôi gà ở khu vệ sinh. Lần nào con gà mái đẻ ra một quả trứng là cục tác ầm ĩ báo tin, Con gái còn chạy ra mừng. Gần đây gà chết dịch nhiều, không nuôi con gì, chỗ ấy tối quanh năm. Bên Cha, là cửa sổ phòng Con gái, và ban công phòng Cha. Một năm trước, Hàng xóm nghe nói là cán bộ cao cấp về mất sức góp ý với cha trong buổi họp dân phố, trước khi bình bầu Gia đình Văn hóa “Đề nghị nhà anh không bật đèn đêm ngoài ban công, làm chói mắt vợ chồng tôi khi ngủ”. Cha cười hiền “Dạo này trộm nhiều, để ngọn đèn ở sân cho ấm áp, nó có trèo rào vào sẽ bị đổ bóng, người trong nhà còn thấy”. Nói thế, nhưng từ đấy, cha nghiêm túc tắt ngọn đèn vàng ngoài sân. Cùng chung nhau vuông trời do cái sân nhỏ của nhà Cha sát tường bao nhà Hàng xóm, nhưng họ lại không đi chung ngõ. Vợ chồng Hàng xóm đi ngõ bên kia, ra một đường khác. Chưa ai trông thấy Người vợ, nhưng chắc chắn, Hàng xóm có vợ ở cùng bởi có bóng dáng người đàn bà loáng thoáng mỗi khi chiều qua đêm xuống. Cứ khi nào Cha hoặc Con gái nhìn sang, nếu là ban ngày, cái màn vải phủ lên giường ngủ được cuốn cao, hai gối vuông xếp ngay ngắn bên cái gối dài. Tối, màn vải buông, không bao giờ đung đưa. Ngày hè, có hôm về đêm vẫn 34 độ, Con gái và Cha ngồi trong bóng tối, cá cược là chắc chắn họ không bật quạt, vậy sao vẫn ngủ qua một đêm.
Từ ngày không được bật bóng đèn sân, Con gái hay thở dài, tiếc không được thấy những hàng mưa như nan thủy tinh dệt đều, rơi dài, nghiêng xiên chéo ngoài sân, mỗi khi nằm lăn dưới sàn đất nghe mùi mưa tầng một, trong rộn ràng tiếng nhạc tóc nâu môi trầm. Cha nói, tối có cái hay của tối, con đừng thở dài sớm thế. Con gái lại thở dài hơn, sao nhà bác ấy biết là mình nhìn sang, thấy hết cảnh nhà bác ấy đi ngủ mà không đóng cửa sổ lại cho thoải mái. Cha vốn hiền, không đáp, lặng lẽ trồng những cái cây.
***
Cha chạy xe từ sáng đến trưa, năm lượt. Khách quen ba, khách vẫy bất thình lình hai. Gọi về định báo Con gái đừng đợi Cha, cơm nấu sẵn, thức ăn trên bếp, ăn xong rồi học bài nhưng chuông đổ thật dài, không thấy Con nghe. Một mùa hè đang trôi, Con ở nhà, Cha xe ôm vui vẻ. Ngày qua thật nhanh. Con gái ở nhà, ra vào trong bốn bức tường, không học, cũng không ăn gì từ sáng. Chống cằm ngắm mình trong gương, lấy ngón tay nhỏ hồng da căng, miết lên hàng lông mày, vuốt ngược những sợ mi dài, kéo khóe miệng cong vếch xuống. Ngày bé, những lần Con gái thắc mắc về Mẹ, Cha đều nói “Mẹ đẹp. Nhưng buồn. Con vui hơn Mẹ”. “Có cách gì, Cha nhắn Mẹ về lại không”. Cha ngồi, mắt to, quầng thâm che mờ những vết nhăn “Mẹ không tha thứ cho Cha chuyện vì Cha mà Mẹ mất hết sự nghiệp, danh dự. Cha gây chuyện, Mẹ gánh hậu quả”.
Từ đấy, Con gái không bao giờ nhắc đến Mẹ. Lớn dần, nhiều chuyện không hiểu, không biết hỏi ai. Có thể Cha biết, nhưng Con gái không thể cất lời. Có những bí mật Cha không bao giờ biết. Có nhiều đêm, Con gái đứng cứng người trong bóng tối, ướt sũng mồ hôi, tim đập rầm rầm trong ngực, hai bàn tay ngón nhỏ thon dài nắm chặt cái gối hình con gấu, trừng trừng nhìn vợ chồng nhà hàng xóm làm chuyện người lớn.
Không bao giờ Cha nghĩ, Con gái đã lớn.
Một hôm lâu rồi, Cha mang về nắm vạn niên thanh. Cành dài, to, những cái rễ vàng, như rễ củ sâm. Cha nói, cây này bám vào tường sống tốt. Con cắm xuống đất, nó lên sẽ chắn giữa hai nhà. Vừa mát, vừa đẹp. Qua hai mùa thu. Những cành vạn niên thanh đã vượt qua tầng một, qua tầng hai của hàng rào sắt, như một tấm mành che vừa kín vừa hở giữa hai nhà. Những chiếc lá to như cái quạt, xanh mướt vươn thẳng lên trời.
(còn nữa)
________________________________________________________

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét