Thứ Năm, 30 tháng 9, 2010

Cuộc hẹn hò với bóng tối (1)

Truyện ngắn của Tomasz Jastrun (Ba Lan)


Tin nhắn gõ vào tim nàng ở thời gian và địa điểm bất ngờ – “Anh đang đứng ngoài ngã tư và đang đợi phép màu. Hãy cho anh tín hiệu, rằng có em. Piotr”.
Nàng đang ở trong rừng, nhưng không phải một mình, đang ngắm đôi chim sẻ (sẻ passerformes) tỏ tình với nhau. Loài chim này rất thích làm dáng... Nàng có quen biết một anh Piotr nào đó hay không nhỉ? Tạm thời nàng không có thời gian để nghĩ đến chuyện này. Con trống bay tới, sà vào con mái, con mái có vẻ không chịu, con trống ngậm trong mỏ mẩu lá cỏ và hạt thóc, rốt cuộc con mái chịu để cho con trống mớm mồi… Sắp đến đoạn kết hấp dẫn của cuộc tỏ tình, nhưng nàng bị cụt hứng… Đôi chim sẻ vụt bay đi…
Bực mình và thất vọng vì không được chiêm ngưỡng kết cục cuộc tình của đôi chim, nàng quay trở lại với tin nhắn, đọc kỹ hơn và bây giờ nàng mới thấy những dòng chữ này quả là bí hiểm.
Chỉ có một Piotr duy nhất nàng từng quen mà thôi, nhưng anh đã qua đời rồi. Nàng tin rằng thỉnh thoảng vẫn có những tin nhắn ngắn gửi tới từ cõi âm, chỉ có điều anh ta đã chết trước khi mạng điện thoại di động phủ trùm thế giới.
Nàng đi về bằng xe ô tô, nàng ước ao mình là con chim sẻ, sẻ thông họng vàng, một trong những loài chim sẻ ngủ đêm trên không trung. Nàng mê chim chóc từ hồi còn nhỏ. Cách đây một năm, trong ống nhòm tình cờ nàng chộp được một đôi trung niên… nhưng đó là đôi người. Họ say sưa ân ái với nhau trên bãi cỏ trụi, chàng ôm nàng từ phía sau, cắn vào cổ nàng, mông chàng chuyển động nhịp nhàng như những con sóng trắng đang cuồn cuộn dâng bằng sức mạnh bí hiểm của trời đất. Có lần trong phim thế giới động vật nàng đã nhìn thấy đôi sư tử đang giao phối, con đực trụi lông nom giống hệt người đàn ông này và nó cũng cắn vào cổ con cái. Trong bức tranh người và không phải người này, thứ kích thích nàng mạnh nhất chính là sự hài hòa của cái xấu, cái đã được biểu đạt và nàng cho là đẹp tuyệt vời. Càng ngày nàng càng hay mường tượng hình ảnh những người già, họ ân ái với nhau một cách nhọc nhằn, bất lực, nhưng vẫn khát thèm xác thịt của nhau, có khi chỉ còn là trong trí tưởng tượng thôi chăng? Mình bị rối loạn tính dục hay sao nhỉ - nàng nghĩ - không, mình hoàn toàn bình thường, không hề có mớ bòng bong này trong người mình, vô tư đi.
Thiên hạ biết gì về con người nào? – chẳng bao lăm, về chim chóc – hầu như số không! Liệu có phải là phép màu khi đàn chim sẻ thông họng vàng ngủ lúc chúng đang bay cao hơn hành lang dành cho máy bay hành khách? Chim sẻ vừa ngủ, vừa lượn vòng trên tầng bình lưu, chúng không thể đậu trên cành cây vì chân chúng bị thoái hóa. Liệu mình có phải là một con chim sẻ như vậy hay không nhỉ? Nàng nghĩ – lúc nào mình cũng bay… hễ ngồi là mình chết.
Tại nhà nàng, trời đã về khuya. Nàng đọc lại tin nhắn một lần nữa. Nàng đăm chiêu và ấn phím điện thoại di động: “Em đang ở trên ngã tư, nhưng em không còn tin vào phép màu nào khác ngoài phép màu: tồn tại, bất chấp tất cả”.
Nàng tắt máy. Nàng đặt lưng xuống giường và ngủ thiếp trong khi bay. Nàng ăn sáng, liếc mắt nhìn bản tin của đài BBC. Lại một loạt cuộc khủng bố ở Jerozolima. Nếu bom không nổ, thì một trò ngu xuẩn nào đó - nàng nghĩ, khi ở chương trình khác nàng thấy đang quảng cáo bia. Nàng bật điện thoại di động. Nàng có tin nhắn – “Ngã tư của anh thẳng băng rồi, anh đã đến trước mặt em, anh đang đi, nhưng không nhìn thấy Em đâu cả. Piotr”.
Nàng mỉm cười rồi viết: “Em đang mặc áo ngủ, trong suốt đến nỗi chẳng ai nhìn thấy em. Em nhìn vào gương và không có em”.
Nàng đợi chàng hồi âm, nàng xúc động khi có trả lời, nàng đọc: “Rốt cuộc anh đã biết, tại sao anh không nhìn thấy Em, mặc dầu anh cảm nhận là có em?”
Nàng suy ngẫm, anh ta bao nhiêu tuổi nhỉ? Nếu anh ta viết hoa chữ “Em”, thì anh ta không thể quá trẻ, đúng vậy không nào? Cái đẹp vợi dần khi ta sắp sang tuổi mới. Nàng viết chậm, suy ngẫm – “Em cũng đang cảm nhận là có anh. Thậm chí em đang cảm nhận mọi lứa tuổi của Anh, hai mươi mốt tuổi, chúng được đặt chồng lên nhau, tuổi nọ trên tuổi kia”.
Câu trả lời đến ngay lập tức: “Sao em lại biết anh ngần ấy tuổi, hả em?”
Sau đó chàng viết, bảo rằng tuy vậy nàng đã nhầm mất một tuổi, nói chính xác, chưa đầy một tuổi. Họ im lặng cho đến bữa ăn trưa. Nàng bắt đầu sợ là chàng sẽ hỏi tuổi nàng. Nàng quyết định sẽ viết đúng sự thật. Nàng cố mường tượng hình ảnh của chàng. Nàng thích đàn ông trẻ trung, người dong dỏng cao.
Một tuần trôi qua, chàng gan lì, quyết không thèm hỏi tuổi nàng. Họ đã đi xa đến nỗi, trong sự quen thân có cánh của mình, nàng thấy sợ khi phát hiện ra rằng nàng không có gan viết đúng sự thật. Liệu chàng có chân tình với nàng hay không nhỉ? Đêm hôm đó nàng thấy mừng khi nghĩ về chàng. Nàng am hiểu về chàng ít đến nỗi, chẳng cần nhọc công, chàng có tất cả mọi ưu điểm của những người đàn ông mà nàng quen biết. Tuy nhiên, không một người đàn ông nào mang lại cho nàng khoái cảm bằng khoái cảm do chính bàn tay tài ba của nàng mang lại. Khi người đàn bà dùng ngón tay kích thích mình thì mô các ngón tay có phát sáng hay không nhỉ? Nàng nhìn đèn tín hiệu trên phố, mỉm cười với trí tưởng tượng của mình.
Thi thoảng nàng muốn gọi điện cho chàng, để được nghe giọng nói của chàng, nhưng nàng không đủ can đảm. Hình như giọng nàng dễ thương thì phải? Nàng thấy sợ khi phát hiện ra rằng, nàng bị lệ thuộc mất rồi – thời gian không nhận được tin nhắn của chàng là thời gian vô tích sự. Đôi khi nàng muốn bộc lộ sự thật, tuy nhiên lòng nàng thót lại khi trong ý nghĩ xuất hiện câu: “Em năm mươi hai tuổi, em đã hết kinh nguyệt, em đã qua giai đoạn này một cách nhẹ nhàng… Thế nhưng cái tuổi chết tiệt này của em… lại có những ưu điểm; em sẽ không bao giờ có mang nữa, tính em không còn đỏng đảnh, em là người tình tuyệt vời”. Nàng đã viết được ba chữ, nhưng hoảng sợ, nàng xóa luôn.
Nàng xin công ty nghỉ phép một tuần. Và mặc dù nàng biết, làm vậy là ngu, vì chẳng có phép màu mỹ viện nào cả, nhưng nàng vẫn cứ đến một mỹ viện đầu bảng ở Warszawa, nàng ở đó tới nửa ngày. Nàng ngạc nhiên khi thấy mát xa mặt rất dễ chịu. Nàng cảm thấy hình như nàng là một di tích đang được phục chế. Sau đó nàng mua một số loại kem đắt tiền. Nàng giảm ăn, không bao giờ nàng có vấn đề với chuyện thừa cân, tuy nhiên gần đây nàng bị béo ra chút ít, nàng phải giảm bớt ba kilô. Nàng mua vé đến phòng tập thể hình ở gần nhà. Ở đó nàng ái ngại khi nhận ra nàng là người nhiều tuổi nhất trong số những người đàn bà đến tập. Một cô gái đứng trên dụng cụ thể thao, đang luyện cơ đùi, cô nàng xấu hổ khi phải dang rộng hai chân, bèn lấy tay che một cách vụng về… sau đó bất thình lình cô gái đan các ngón tay rồi đưa lên che ngực, giạng háng, bất cần. Có khi như vậy đấy – nàng nghĩ.
Buổi tối họ lại tiếp tục nhắn tin cho nhau, chuyện trò.
“Anh đã làm cái đó rồi” - chàng viết.
“Em đã làm cái đó rồi” - nàng đáp, gõ phím chữ bằng ngón tay rụt rè. Nàng run sau khi đạt cực cảm, thế giới muôn hồng ngàn tía hơn bình thường. Tối hôm đó nàng lại ước mơ, những ước mơ xưa, từ hồi trẻ tuổi, lại đến với nàng – nàng tưởng tượng nàng là người chim.
Nàng lại xin nghỉ phép thêm một tuần nữa. Lần này là do sáng kiến của chàng – họ sẽ gặp nhau trong đêm, ở một khách sạn tại địa điểm nằm giữa con đường nối hai thành phố của họ.
Đây phải là một khách sạn hạng sang. Họ sẽ không bật đèn khi ân ái. Thoạt tiên phải dùng tay và mặt để cảm nhận mùi vị. Họ buông nhau ra như những kẻ mù quáng, mãi mãi mang theo mình mùi vị này. Làm sao chàng biết được những ý nghĩ thầm kín của nàng, nàng đã mường tượng cuộc gặp của hai người nó sẽ như vậy đó? Nàng không đồng ý nếu bảo rằng chàng đã đọc được những điều nàng mơ ước.
Nàng biến mất tăm nửa ngày trời, thậm chí tắt điện thoại, nàng sợ bất thình lình chàng thay đổi các nguyên tắc tỏ tình của họ - chàng sẽ gọi điện để hành hạ nàng bằng tiếng nói của chàng, làm nàng đau khổ và làm tái phát vết thương cũ của nàng. Vụ ly dị với chồng đã đẩy nàng xuống hố thất vọng, nàng đau khổ nửa năm trời, phải uống thuốc an thần. Sau cuộc đụng đầu với kẻ thù lớn nhất của mỗi người, và với chính bản thân, giờ đây nàng có được sự an bình tương đối. Nghe tiếng chim hót bên ngoài, nàng nhảy cẫng lên, lao ra phía cửa sổ. Giọng hót du dương, mơ mộng, nghe như tiếng sáo. Có phải chim hoàng anh không nhỉ? Nàng không thể nhìn thấy con chim đậu trên cây lipa(1) cành lá xum xuê bên ngoài cửa sổ, nàng nhớ, khi cây này còn nhỏ, bỗng nhiên trong chiếc lá xanh nàng thấy có một chiếc lông vàng và nghe tiếng vỗ cánh. Đó là chim hoàng anh (Oriolus oriolus), lưng vàng, cánh đen, mỏ đỏ. Hiếm khi thấy, con chim lao thẳng vào mắt nàng. Đó là điềm lành!
Nàng bật điện thoại. Nàng thấy lạ khi tim nàng đập thình thịch. Chiếc máy im lặng hồi lâu để rồi đột nhiên phát tín hiệu mấy lần liền. Có năm tin nhắn gửi đến! Chàng đã sợ khi nghĩ rằng, nàng bị tai nạn. Nàng cảm nhận, dòng tình cảm của chàng đang tuôn chảy vào tim nàng. Nàng hồi âm, nhiệt thành và chân thành, chân thành đến nhẹ dạ. Nàng định giữ lại, chưa gửi cái tin nhắn cuối cùng này, nhưng đã quá muộn. Nó vụt bay khỏi tay nàng, nhanh như con én. Nàng đã đồng ý gặp chàng.

Lê Bá Thự dịch
(còn nữa)
____________________
1. Cây đoạn (tên khoa học: Tilia), là chi của khoảng 30 loài cây thân gỗ. Trên các đường phố và công viên ở thủ đô Warszawa và nhiều thành phố khác ở Ba Lan, lipa là cây cổ thụ khá phổ biến, lá hình trái tim. Hoa lipa vàng hoặc trắng, ngát thơm vào buổi tối, như hoa sữa, thường nở vào tháng bảy, cho nên người Ba Lan còn gọi là “hoa tháng bảy” (ND).

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét