Chủ Nhật, 12 tháng 9, 2010

Của Cha, của Con những cành vạn niên thanh (Phần cuối)

Truyện ngắn của Nguyễn Thị Thu Huệ



Sáng nay, mở cửa bước ra sân, ánh sáng chói gắt ập vào mặt, phải mất một lúc, Cha mới hiểu là có ba ngọn vạn niên thanh bị cắt cụt. Cha tức ngực. Bên hàng xóm đã chặt những ngọn vạn niên nào chui qua hàng rào sắt, rung rinh bên đất nhà họ. Những ngọn cây ấy chỉ chiếm gang tay trên không trung, nhưng lại tạo một khoảng mát cho hai nhà, nay trơ cành phạt ngang, nhựa trắng sùi như mủ cao su. Phải mất một giờ, Cha mới lại bình tĩnh, tìm cách che chắn để Con gái không biết. Mới hôm kia, Con gái còn ngắm những lá vạn niên to, vàng suộm dưới gốc, đếm dần từng cái, ngược lên trời. Lá vàng không rụng khỏi cây, như sự nhấn nhá điểm xuyết trong một bức tranh xanh mướt, nhất là sau những cơn mưa. Cha nhẹ nhàng đóng cửa, phóng nhanh ra hàng hoa giả. Cuống cuồng lục tìm ở những bó lá giả xanh thẫm của nhựa tái chế, có loại nào thật to, mua vội. Tất nhiên là không có lá giả vạn niên thanh, nhưng những chiếc lá cảnh cũng khá to, dù thô thiển, cứng đờ. Cha về, trèo lên cái thang, cắt vội mấy đoạn dây thép nhỏ, buộc cuống cuồng nối những cành lá giả vào cây thật, luồn qua hàng rào sắt. Khoảng sân tối dần sau những chiếc lá giả được bó chằng buộc lung tung. Như kẻ đang đột nhập nhà người khác trộm đồ, cha cuống quýt vá víu những cành cây, lá to lá bé như vá một cái áo rách. Cũng đúng lúc ấy, Cha nhìn sang Hàng xóm. Sát tường bên nhà Cha là một rãnh thoát nước thải. Có cái thang bằng thép chắc chắn, vài cái chậu bé, xô nhựa. Một đôi guốc đàn bà đứt quai. Vắt ngang góc cống, ba ngọn cây vạn niên thanh xanh mướt lá to óng ả nằm dưới con dao phay gỉ quèn. Cha nhớ, năm ngoái, vì không muốn cứ ra ban công hóng gió, hay con gái đứng hít khí trời mắt phải đập vào một cái giường sâu hút tối nhưng lại nhìn rõ những cái gối, Cha mua hai tấm nhựa xanh, ốp vào hàng rào sắt. Vừa bắt vít xong miếng nhựa thứ nhất, Hàng xóm chỉnh tề, áo sơ mi kẻ bỏ trong quần đen là chết li, tóc thưa hói chải ngược vuốt keo bóng, đứng ngoài cổng, lắc lắc cái khóa cổng rất đều tay, giọng nhẹ, chắc như hiệu lệnh “Anh không nên che khoảng sáng. Hai nhà đều cần không khí”. Cha chênh vênh trên cái thang gỗ, ngắc ngứ tìm lý do “Nắng toàn xiên vào phòng con gái tôi, che đi sẽ mát”. “Không. Che đi, cả hai bên sẽ thành hai cái nhà tù”.
Để hai nhà không thành nhà tù, nhưng cũng không phải hàng ngày nhìn thấy chăn gối âm u, Cha chọn giải pháp. Trồng những cây vạn niên thanh.
***
Điện thoại của cha tắt.
Bây giờ là mười một giờ đêm.
Cha đi từ sáng, gọi Con gái không thưa hai lần, đúng lúc đang soi gương và tập nhổ những cái lông mày. Tối dần, Con gọi lại Cha thì tò te tí te, xin quý khách vui lòng gọi lại sau. Lâu lắm rồi Cha mới đi thẳng một mạch thế này. Cách đây vài năm, Cha đã đi một lần do giận Con gái dồn chuyện Cha đã sai thế nào với Mẹ. “Cha gọi Mẹ về cho con. Cha nói ai cũng có thể sửa sai, nếu biết mình sai và quyết tâm thay đổi. Cha biết Cha sai, sao không xin với Mẹ cho Cha sửa”. Cha cãi “Không phải cái sai nào cũng có thể sửa. Cha đã sai với Mẹ, cái sai này to lắm, Mẹ không cho Cha sửa, mà có cho thì Cha cũng chẳng biết sửa kiểu gì”. “Cha nói cụ thể đi. Cha đánh Mẹ à”. “Không. Cha không bao giờ đánh Mẹ”. “Cha mà không nói rõ ra, Con bỏ nhà đi tìm Mẹ đấy”. “Thôi được, nếu Con đã muốn biết sự thật, Cha cũng không giấu nữa. Cha đã phản bội Mẹ. Cha quan hệ với một người đàn bà khác. Đúng khi Mẹ đang thành đạt nhất, Cha chuẩn bị được thăng chức thì người đàn bà kia mang tài liệu của Cha và cô ta, cùng cái bụng bầu đến gặp Mẹ, đòi một số tiền lớn, để cô ấy không tung tóe mọi chuyện ra. Cô ấy biết chờ đợi đúng lúc, xuất hiện và ra đi với những gì cô ấy cần. Sau khi chuyển tiền hai trăm triệu, viết giấy cam kết không gặp lại nhau vĩnh viễn, có người làm chứng, Mẹ nhận lại những tấm ảnh, bức thư in từ hòm thư email, những cuộn băng ghi âm. Mẹ ra đi vào buổi sáng con hỏi Mẹ đi công tác sao không gọi con dậy, nhớ không”. Ngày nói ra sự thật với Con gái, Cha đi một mạch đến đêm. Khi về, Cha đánh người từ bên này ngõ sang bên kia ngõ. Xe máy vứt lại quán rượu. Cha và Con gái cùng khóc. Im lặng cuộc chiến tranh lạnh của hai người lớn
Con gái không quen ở nhà tối một mình, nên có bao nhiêu bóng đèn, bật hết. Tất nhiên, có cả bóng đèn ngoài sân. Có một cách giảm bớt căng thẳng đợi Cha về là ra cửa sổ duy nhất trong nhà, ngóng đợi. Bên Hàng xóm có tiếng nhạc nhẹ. Trong bóng tối mờ, thấy rõ vợ chồng Hàng xóm nằm trên giường. Cái màn vải vẫn cuốn cao.
Để đứng lâu ngóng Cha, Con gái phải tắt đèn. Bóng tối phủ lên thân hình thiếu nữ co ro.
Đêm xuống. Ôm chặt cái gối hình gấu, Con gái cứng đờ người nhìn Hàng xóm yêu vợ. Lưng trần vạm vỡ của Hàng xóm phủ lên người đàn bà câm lặng lẩn khuất đã lâu. Đường cong của toàn thân phía sau Hàng xóm đẩy lên kéo xuống đều đều nhịp nhàng như động tác muôn thuở của ông già đầu ngõ làm nghề bào gỗ.
Hàng xóm miệt mài bào gỗ.
***
Một đêm, Con gái hỏi Hàng xóm “Mai Cha em ra viện. Phải làm thế nào đây”.
Hàng xóm vừa hoàn thành nhiệm vụ một ông bào gỗ, nằm ngửa, nhìn cánh quạt trần tròn quay cà rẹc cà rẹc vì khô dầu, vắt cái chân chắc nịch, ngăn ngắn trơn bóng lên bụng phẳng thiếu nữ của Con gái, im lặng.
Con gái mướt mát mồ hôi, mắt sáng rực, tóc sổ đầy gối, vươn cổ dài ngó vào mặt Hàng xóm, sốt ruột “Phải làm sao. Cha biết thì chết”. “Không bao giờ ông ấy biết”. “Cô bồ anh có nói gì không? Có biết chuyện mình không”. “Ôi dào, điếm mà. Gọi thì nó đến. Không gọi thì nó đi với thằng khác. Đừng nhắc lại chuyện ấy nữa. Giờ anh chỉ có em thôi”. “Nhưng Cha về, sao em gặp được anh”. Con gái hỏi chưa xong câu, Hàng xóm đã nghẹo cổ ngáy roọc roọc. Bàn tay Con gái thon dài vuốt nhẹ từng đường dài trên mặt Hàng xóm. Miệng Hàng xóm bĩu dài, khi hít vào hai môi hơi mím. Khi thở ra, hai cái môi dầy, mở rộng dần, như miệng con nghêu, đến khi luồng thở phát mạnh, kèm tiếng hộc ngắn, là chấm dứt một chu trình thở. Con gái từ từ nâng đùi chắc thả lỏng hết cỡ nên nặng trịch của Hàng xóm ra khỏi vùng bụng mình, nhón chân ra cửa sổ. Nhà Hàng xóm vẫn tối đèn. Cái màn vải vắt vẻo hững hờ. Những chiếc lá vạn niên thanh rung rinh nhẹ trong gió. Khoảng trống đủ vừa người Hàng xóm từ bên ấy sang bên này làm gẫy mấy cành vạn niên thanh phía góc sát tường. Hàng Xóm bèn mua vài cái lá giả, giống Cha đã mua, cũng nối như Cha làm mỗi sáng sau những đêm lá thật gẫy rụng. Hai bên hàng rào, là hai cái thang.
Mười đêm Cha không về nhà, sau ngày Cha nối những lá giả vào cành vạn niên thanh thật buổi sáng. Con gái ngủ gục bên cửa sổ sau khi xem Hàng xóm bào gỗ miệt mài. Đêm ấy, Cha và cô Hạo chân dài nằm cùng một phòng cấp cứu trong bệnh viện Việt Đức. Cha bị chém ba phát, đứt một khoảng ruột, giập gan, lá lách. Hạo chân dài bị đứt gân chân, hai vết dao lam rạch mặt, một vết đâm từ lưng. Nhóm người chém Cha và cô Hạo đã bị bắt, vì lý do đơn giản: đánh ghen. Cuộc đòn ghen ấy nhằm vào Hạo, khi cô ngồi trên xe Cha vừa dừng lại ở một ngõ hẻm, sâu cuối ngõ là nhà nghỉ, có một cán bộ đang nằm uống Bò húc xem HBO đợi người yêu. Bất ngờ, bốn thanh niên dao kiếm đầy mình như trong Game online nhảy từ trong bóng tối ra, phi thân chém tới tấp vào Hạo. Ngõ vắng, lại giờ ăn tối, nên không ai ứng cứu Hạo. Cha lúc đó đã quay xe, phóng chậm thì nghe tiếng rú của Hạo. Quay lại, để được chia mấy lưỡi dao.
Cha đã tỉnh. Tiền gửi tiết kiệm sẽ rút một phần trả viện phí. Cha sẽ không thể làm bác xe ôm vui vẻ. Bác sĩ nói Cha bị liệt nửa người vĩnh viễn. Bác sĩ hàng ngày dạy cách chăm sóc một người liệt phải làm gì cho Con gái. Bệnh viện mua giúp Con gái một cái giường dành cho bệnh nhân liệt để Cha nằm vĩnh viễn ở nhà. Giường khoét lỗ thủng, hàng ngày Cha sẽ vệ sinh vào đấy. Cô Hạo thì bị câm, vì nhát rạch mặt trượt vèo qua cổ, đứt dây thanh quản. Vào chăm Cha hàng ngày, Con gái chăm luôn Hạo. Mắt Hạo luôn mở to, đầy nước, mỗi lần cánh tay Con gái giơ lên giơ xuống, có cái vòng bạc cô tặng Con gái ngày sinh năm ngoái, sau quà của Cha. Duy nhất ba lần sinh nhật Con gái, chỉ có quà của Cha và cô Hạo.
Khuya.
Con gái vẫn đứng nhìn vuông trời đêm. Sao chi chít. Thường những đêm không trăng, lại có nhiều sao. Gió khuya luồn qua khung trời hẹp, mát lành hơi mùa mới. Qua rằm tháng bảy, mùa thu về.
Trong ánh sáng mờ, tán lá vạn niên thanh chợt lay động mạnh.
Con gái tỉnh ngủ. Chồm người, mở to mắt.
Hàng xóm đang vén những lá cây to như cái quạt, nhẹ nhàng lên đến bậc thang cuối cùng, rồi đu sang bên kia. Khi Hàng xóm tụt hẳn xuống sân nhà, nghe tiếng huỵch nặng.
Tán vạn niên thanh trở lại im lìm.
Chỉ khi nào trời nổi gió thật to, những cái lá mới lại rung lên.

___________________________________________________________

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét