Thứ Tư, 15 tháng 12, 2010

Cô gái sưu tầm (tiếp theo và hết)

Truyện ngắn của Tomasz Jastrun (Ba Lan)

Phải sau một thời gian tôi mới nhận ra, chính nàng áp đặt tất cả các nguyên tắc cuộc chơi của chúng tôi, một cuộc chơi mà lúc đó tôi có cảm giác được nhân lên gấp đôi chỉ trong nghĩa tốt của từ này. Mỗi tuần tôi gặp nàng khoảng hai ba lần, không phải thường xuyên – lúc nào nàng cũng bận. Chính bản thân tôi cũng chẳng biết, tôi bắt tay vào việc viết hộ nàng bản luận văn cuối học kỳ từ khi nào. Thậm chí tôi đã tìm được một số tài liệu cần cho chúng tôi trong việc viết đồ án tốt nghiệp cử nhân của nàng.
Một hôm, vào buổi tối, một trong những buổi tối hai chúng tôi có mặt tại nhà hàng tôi ưa chuộng, nàng nói tiếng Tây Ban Nha với mấy vị khách nước ngoài ngồi bàn bên cạnh.
- Em biết thứ tiếng này hay sao? – tôi hỏi, lấy làm ngạc nhiên.
- Chút ít thôi - nàng trả lời khiêm tốn, nhưng tai tôi nghe thấy nàng nói trôi chảy…
Mấy ngày sau, chiếc xe ô tô mới tinh của nàng, mác BMW, màu đen, sang trọng, làm tôi hoàn toàn bị bất ngờ.
- Em được người ta tặng chiếc xe này đấy – nàng nói, mỉm cười. Tôi đã quen với nụ cười đắc thắng này của nàng – nó hiện rõ trên môi mỗi khi nàng thành công.
- Còn em, sao em lại đi nhận món quà như thế này, như thế này…? – tôi nói líu lưỡi.
Thấy tôi bực tức, nàng sợ. Nàng vùi đầu vào vai tôi, như con chim bị trói.
- Nhưng em còn biết làm gì nào?
Trong câu trả lời cũng là câu hỏi này bỗng nhiên nàng trở nên hèn yếu, bất lực như một đứa trẻ con. Tôi tìm cách giảng giải – người ta không nhận những món quà như thế, trừ phi đó là quà của chồng mình hoặc của bố đẻ, chứ không bao giờ lại đi nhận quà của găngxtơ.
- Nhưng Edek là một găngxtơ tử tế, một anh chàng dễ thương - nàng nói.
- Đồ ngu! – tôi quát.
Nàng khóc nức nở. Tôi cũng vậy. Tôi khóc mình, khóc nàng, khóc sự thiếu chín chắn của chúng tôi. Nàng hứa sẽ trả lại ô tô. Hình như nàng định làm việc này hôm qua, nhưng không dám hỏi ý kiến tôi.
Như mọi khi, mỗi khi nàng thấy lương tâm bị cắn rứt thì nàng lại càng yêu tôi mãnh liệt hơn, sẵn sàng chiều chuộng tôi. Cái hoang dã tình dục của nàng quyện vào lương tâm bị cắn rứt làm tôi mất cả tự tin.
- Anh tát vào mặt em đi - nàng thì thầm, cắn vào tai tôi.
Tôi chần chừ, nàng cắn lần nữa, đau.
- Mạnh lên đi anh - nàng nói, giọng van nài.
Với cái tai đau điếng, tôi đã dễ dàng thỏa mãn yêu cầu của nàng, tôi càng tát mạnh, nàng càng thấy sướng.
Nàng không trả lại ô tô. Hình như Trzonek bực mình, đừng làm hắn bực mình là hay hơn cả… Hắn không thích nhận quà trả lại. Tôi cảm nhận, mọi chuyện đang đi theo chiều hướng xấu. Tôi mệt mỏi. Tôi không thể tập trung tư tưởng làm việc. Không may cho đất nước, nhưng lại may cho tôi, cuộc khủng hoảng trong ngành xây dựng đang càng ngày càng trở nên trầm trọng.
Đó quả là những ngày tồi tệ. Monika đã cắt đứt quan hệ với tôi. Tôi vẫn tin là tôi yêu nàng. Nàng đặt ống nghe xuống. Tôi tưởng chỉ trong chốc lát – hóa ra là mãi mãi. Nàng đã bắt tôi phải nói thật cơ mà. Lúc đó tôi vẫn chưa biết, thật thà thuộc diện những cái cực kỳ tương đối trong thế giới những cái tuyệt đối.
Suốt cả một tuần tôi dò xét cái lỗ thủng sau khi chia tay với Monika. Nó gắn vào đâu đó với vực thẳm vũ trụ. Lắm khi tôi nghĩ, trên thế giới đang tồn tại cội nguồn của nghị lực và tình cảm, một cái bể chung bắt đầu cạn dần trong thời đại chúng ta. Giống như sự kiên nhẫn của cả hành tinh đối với những kẻ ăn bám nó. Phải chăng Monika đã không thay thế mẹ tôi, chưa bao giờ nàng gần tôi đến mức khiến tôi tin nàng đến cùng?
Còn cô gái này đã là người yêu và con gái của tôi. Thậm chí nếu cô nàng có vẻ dại khờ một cách dễ thương đi chăng nữa, thì đó lại là một nét đáng yêu. Monika đã chăm sóc tôi, tình cảm của nàng cho tôi sức mạnh để chăm sóc cô gái. Chồng Monika chăm sóc nàng, càng bị bội tình anh ta càng chăm sóc chu đáo. Vậy thì người yêu của tôi đã trao cho người đàn ông nào một phần tình cảm của tôi dành cho nàng? Tôi sa vào con đường suy ngẫm dẫn tới tối tăm mịt mùng.
Tôi ngồi vào xe ô tô và lao xe về hướng tối tăm đó… Các ô cửa sổ nhà nàng tối om. Nàng đi Krakow – danh chính ngôn thuận là như vậy. Người bảo vệ chào hỏi tôi niềm nở, tôi tán chuyện với gã, lúc nói về tất cả mọi thứ, lúc chẳng nói về bất cứ thứ gì. Tôi có cảm giác gã lại mỉm cười một cách khó hiểu, vì gã đang biết chuyện gì đó, điều chẳng bao giờ gã chịu nói ra.
Mấy hôm trước tôi phát hiện thấy chùm chìa khóa dự phòng trong ngăn kéo của nàng. Tôi nhét ngay vào túi, theo thói quen – cứ cho là tôi mượn tạm đi. Cánh cửa căn hộ nhà nàng quen tôi, cho nên chẳng hề gây khó dễ khi tôi mở. Mỗi căn hộ có mùi riêng của nó. Trong cái mùi quen đối với tôi, nhưng vắng mặt nàng, có gì đó xa lạ một cách đáng ngại. Tôi rón rén bật chiếc đèn bàn, ngồi xuống ghế đi văng, nơi tôi vẫn thường ngồi. Máy ghi âm tự động nhấp nháy đèn đỏ. Cánh cửa bí hiểm với ổ khóa kiểu cổ, hoa văn đẹp, nhìn tôi. Tôi xoay tay nắm, cửa khóa. Tôi nhìn thấy chùm chìa khóa căn hộ, một chiếc chìa khóa nhỏ treo ngay bên cạnh… khớp với ổ khóa cửa này.
Tôi mở cửa căn phòng nhỏ ấy, nơi không khí đặc và ẩm, chiếc đèn nhỏ tỏa thứ ánh sáng mờ ảo càng nhân thêm cảm giác khó thở. Căn phòng có vẻ là phòng thư viện, các kệ sách gắn sát vào tường, tuy nhiên sách chẳng có là bao. Đống đồ vật hổ lốn chất trong phòng này có thể gây chóng mặt. Các đồ vật này cho cảm giác chúng nằm đó hoàn toàn do ngẫu nhiên, thế nhưng cái trật tự mà chúng được sắp đặt lại gợi một điều khác.
Bên cạnh bức tượng bằng hổ phách thấy đặt một dụng cụ mạ vàng, thô, dùng đo áp suất không khí, hai chiếc mặt nạ người da đen treo trên chỗ tường trống. Một cơ quan nội tạng dị kỳ ngâm trong dung dịch foocmôn, nom rất tởm. Bên dưới vật nói trên có treo một mảnh giấy gắn đinh ghim – “Quà của Sergiusz Kowalski, chủ nhiệm khoa ngoại bệnh viện Szaszerow, 45 tuổi, một người đàn ông tóc vàng lịch thiệp”. Các vật khác có ký hiệu giống nhau. Tôi nhận ra ngay chiếc hộp secession tôi tặng nàng cách đây không lâu. Tôi đã thấy lo khi không thấy chiếc hộp để trên bàn trong phòng khách. Nó làm gì ở đây? Mảnh giấy thông báo: – “Krzysztof Marzecki, kiến trúc sư 29 tuổi”.
Đó là tôi. Tôi thấy xấu hổ khi tên tôi là Marzecki. Bây giờ tôi tìm cách đọc cùng lúc tất cả các lời chú dẫn, thâu tóm tất cả… nhưng không làm nổi.
Tôi thấy một vỏ chai vang mà chúng tôi đã từng uống. Tôi đọc – “buổi tối, K.M 1. 29, tại nhà tôi, 12 tháng 8 năm 2002…” Có cả một pho tượng Phật nhỏ, pho tượng đã biến mất khỏi văn phòng của tôi một cách bí hiểm. Một dương vật nhân tạo to khủng khiếp, có ký hiệu bí hiểm “ZW, a18,1.33/6”. Mấy cái roi treo trên tường – thậm chí một chiếc có cán với hoa văn đẹp. Tuy nhiên dụng cụ rửa ruột hình quả lê khiến tôi vô cùng ngạc nhiên. Quả lê rửa ruột có thể đại diện cho loại kỷ niệm tình dục nào nhỉ?! Lời chú dẫn ghi: - “Robert, 1.25 những trò chơi đêm tháng sáu”. Có thể dễ dàng nhận ra gã thợ may áo lông qua đuôi của các loại da thú. Trên chục chiếc cà vạt cũng có tên gọi và địa chỉ hẳn hoi. Có những hiện vật được sắp xếp theo các khóa. Trong số đó có những kỷ vật mang về từ các đảo xa, xen giữa là bộ sưu tập các đồ vật được coi là bí mật chỉ của riêng nàng, có các đồ tặng phẩm, kể cả các kỷ vật từ các bữa ăn tối tại các nhà hàng sang trọng. Và những chiếc roi cùng quả lê thông ruột nói trên… Có thể gọi tất thảy bằng một cụm từ - chiến lợi phẩm!
Tôi bước ra khỏi căn phòng như một nhà khảo cổ học vừa có cuộc phát hiện gây chấn động, tôi đã tận dụng thịnh tình của bức tường để ngã vật xuống thảm.
Ngôi nhà thở mạnh, tủ lạnh rên la, nền nhà cọt kẹt, bên nhà hàng xóm có người đi tiểu tiện. Giọt cuối cùng, giọt riêng biệt suýt rơi vào đầu tôi, còn thác nước xả làm tôi đau. Bất thình lình có tiếng sột soạt, như thể có người mở cửa, đó là máy ghi âm tự động hoạt động. Một giọng đàn ông mạnh mẽ, tức tối, tưởng như sẽ bắt gặp sự kháng cự, nhưng chỉ chạm trán với dư âm của chính mình mà thôi.
- Thằng này sẽ giết… đ.m! Tại sao cô dám tắt điện thoại di động?! Cấm cô làm như thế nữa. Nội trong một giờ đồng hồ cô mà không gọi lại… thì đ.m, thằng này sẽ đến nhà thổ!
Tôi nghe lại tất cả các đoạn băng đã ghi. Lần lượt, trên chục giọng nói khác nhau, toàn giọng đàn ông, bực tức đủ các tông, những lời hăm dọa, những lời van xin, một số lời khẳng định gặp nhau. Trong cái chuồng thú dữ tợn này chỉ có độc một giọng nói tình cảm, và tiếc rằng đó là giọng nói của tôi: - “Em yêu đang ở đâu vậy, hồi âm cho anh đi em”. Có một số giọng nói tôi nhận ra chẳng khó khăn gì, nói to nhất là gã thợ may áo lông thú, còn cựu linh mục thì nói giọng thì thầm, nham hiểm. Tôi nhanh chóng bị lạc trong mê cung dữ dằn của thù oán và tạ ơn, của những ngày và những giờ, của hứng tình và những cảm xúc thô bỉ.
Tôi nhìn vào gương. Tôi lấy làm lạ - mặt tôi vẫn còn nguyên xi, tóc tôi không bị bạc, tai, râu, cả môi nữa đâu vẫn hoàn đấy.
Tựa hồ sau cú sét đánh, tình yêu của tôi hóa màu tro, được bao bọc bởi uất hận. Tôi đấm mạnh vào gương. Tôi muốn nhìn thấy máu, tiếc thay bàn tay tôi vẫn không bị làm sao cả, thay vào đó, bây giờ mặt tôi xuất hiện trong các mảnh gương vỡ, nom khá hẳn lên. Tôi là người của thất bại, từ đầu đến cuối. Tầm cỡ nỗi bất hạnh của tôi thì chắc tôi phải làm một chuyện khủng khiếp, một vụ tày đình. Tôi đã quyết định tự vẫn trong căn phòng toàn đồ chiến lợi phẩm của nàng. Song tôi đã từ bỏ ý đồ này khi nghĩ rằng, người ta sẽ sấy khô tôi và đặt xác tôi lên ngăn cao nhất.
Trên tờ lịch treo tường tôi thấy có địa chỉ một khách sạn ở Krakow, chẳng biết nàng có ngủ trọ ở đó không nhỉ? Không nghi ngờ gì nữa, nàng đang ân ái với Pawel. Tôi đi ra ga xe lửa, nhảy lên tàu tốc hành. Tôi sẽ có mặt ở Krakow lúc nửa đêm.
Khi tàu chuyển bánh, tôi quyết định sẽ siết cổ nàng bằng chiếc cà vạt nàng đã tặng tôi. Tôi tháo chiếc cà vạt tôi đang đeo, thử làm động tác siết cổ, đoạn nhét chiếc cà vạt vào túi, tuy nhiên, như con rắn, lúc lúc chiếc cà vạt lại thò cái đầu nọc độc của mình ra.
Suốt ba giờ đồng hồ ngồi trên tàu tôi nghĩ miên man về những khổ đau mà tôi đã phải gánh chịu, trí tưởng tượng mở ra trước mắt tôi những cái vực sâu hoắm. Tôi đã vạch ra hàng loạt kịch bản cho cuộc chạm trán này… Nàng cùng với Pawel, cả hai đang ân ái trên giường, hắn nằm trên người nàng, mà không, nàng nằm trên người hắn… nàng chỉ có một mình, nhưng sặc mùi đàn ông lạ… nàng cãi lại… tôi bắt nàng khai, tôi bóp cổ nàng bằng cà vạt. Tôi toát mồ hôi hột vì tội ác, tôi đã nói, đã rên la, đã quát tháo gì đó với chính mình. Bà già ngồi cùng khoang tàu với tôi hoảng hồn, chuồn sang khoang khác.
Chạy qua phố xá vắng tanh, dưới mưa rơi, xe taxi đưa tôi đến khách sạn Dưới Bông Hồng. Nhân viên thường trực nhìn tôi với vẻ thăm dò. Gã xem danh sách khách trọ. Nàng ở phòng số 45.
Gã chần chừ bảo rằng, theo gã không nên gọi chuông vào giờ muộn như thế này. Tôi chẳng biết, có gì ở trong hai mắt tôi, thế nhưng khi tôi nhìn gã thì ngay lập tức gã nhấc ống nghe lên.
Giọng nàng mơ mơ màng màng, ngái ngủ, không hề sợ sệt – phải chăng nàng chỉ có một mình?
- Em nằm mơ thấy anh… anh đang ở Krawkow… trong khách sạn…? ... Anh lên ngay với em đi…!
Ở cửa phòng, nàng lao vào ôm chầm lấy cổ tôi. Tôi cảm nhận, chiếc cà vạt đang chui ra khỏi túi tôi, bò xuống dưới đất. Nàng ấm áp, thơm mùi thuốc lá và mùi chiêm bao – sao lại thuốc lá nhỉ? – nàng có hút thuốc đâu - tuy nhiên, ý nghĩ này dừng lại giữa đường, và chấm dứt trong cái hôn.

Lê Bá Thự dịch
_____________________________________________

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét