Thứ Tư, 8 tháng 12, 2010

Cô gái sưu tầm

Truyện ngắn của Tomasz Jastrun (Ba Lan)

Phải mất một thời gian, trước khi tôi hiểu ra là tôi đã yêu nàng. Tôi có cảm giác cô gái này thật khó gần. Tôi thường chiếm đoạt được người đàn bà tôi thích. Bây giờ tôi đang hy vọng và lo ngại. Phải sau một thời gian tôi mới hiểu được thực chất của mối lo ngại này.
Nàng đến nhà tôi để mượn sách. Nàng cần gấp cuốn sách này, nàng đang học hàm thụ đại học. Bây giờ tất cả chúng ta đều đang sống trong thời vội vã, ở một góc độ nhất định có thể hiểu là trong thời hàm thụ.
Tôi mời nàng uống rượu vang – tôi đinh ninh nàng sẽ từ chối. Thế mà nàng uống hai cốc liền, uống cạn một hơi, còn tôi cảm thấy hơi xót – Rượu Bordeaux năm ‘93, đáng để dành cho dịp trọng đại. Nàng uống tiếp, mặc dầu nàng đến bằng xe ô tô. Nàng vào nhà vệ sinh, tôi nghe thấy nàng đang đánh răng, cứ như rượu Bordeaux có kèm theo thuốc đánh răng vậy. Trong chốc lát tôi đã có thể cảm nhận điều này. Đúng ra tôi không nên hôn nàng trong cuộc gặp lần đầu, còn nàng cũng chẳng nên đưa môi cho tôi hôn dễ dàng như vậy, đôi môi thơm mùi thuốc đánh răng bạc hà, thứ không phải của tôi. Sau đó thì tôi biết – nàng có mang theo thuốc đánh răng trong túi xách, cùng với bao cao su, thuốc tẩy, hơi cay, thứ phải có giấy phép – đương nhiên là nàng không có.
Nàng cởi quần áo cực nhanh, chuẩn xác, như các kíp thợ thay bánh xe tại các cuộc đua xe ô tô. Trên bờ thấp thỏm của cuộc tình, nhẽ ra chúng tôi không nên giao tình lắm cách như vậy. ân ái xong nàng nằm cuộn tròn như con mèo đã uống no sữa. Nàng ôm tôi và nàng ngủ. Tôi tưởng ít ra nàng cũng ở lại qua đêm. Sau một giờ đồng hồ nàng thức dậy, nàng bảo, nàng phải ra về. Tôi khuyên nàng không nên tự lái ô tô. Nhưng nàng không nghe lời tôi. Tôi gọi điện thoại di động cho nàng, nhắc nàng đi chầm chậm, nhưng cũng đừng quá thận trọng, vì cảnh sát biết ngay là lái xe say.
Lúc chia tay, tôi định nói “anh yêu em”, nhưng rồi miệng lại bảo “anh mến mộ em”.
- Em cũng mến mộ anh - nàng đáp nhiệt thành, như thể những lời nàng nói đã được sưởi nắng trời, chỉ chực để được cất lên.
Tôi ngủ không yên, vì mùi nước hoa của nàng và mùi mồ hôi của tôi trên gối. Tôi nằm chiêm bao, tôi thấy tôi đang làm cái tôi không làm nổi. Tôi tỉnh giấc, thấy nhẹ nhõm hẳn người. Mùi vị của nàng hầu như đã bay đi hết, cho nên tôi sợ là sẽ mất nàng. Tuy nhiên, trên gối vẫn còn vết lõm, dấu ấn của đầu nàng. Tôi không cất chiếc gối. Tôi uống vội mấy ngụm cà phê. Tôi nhìn đồng hồ, tôi ngủ dậy quá muộn, đã tám giờ sáng. Tôi gọi điện. Nàng vẫn chưa đến cơ quan, tôi cảm thấy lạc lõng. Tôi không muốn gọi điện thoại di động cho nàng lúc sáng sớm. Tôi mặc quần áo, ăn bánh mì kẹp thịt, tôi xem đài BBC, lại có một số vụ đổ máu do thiên hạ điên rồ. Sẽ không thể có kết cục đẹp đâu, tôi lẩm bẩm với chính mình, tôi tắt ti vi – ti vi tắt ngấm, như thể một ngày nào đó vũ trụ rồi cũng sẽ kết cục như vậy, tụ lại thành một điểm.
Lúc 8 giờ 30 Monika gọi điện. Như mọi khi, rất đúng giờ.
Tôi kể cho nàng nghe chuyện ngày hôm qua, bỏ qua cuộc ân ái buổi tối với cô gái. Có lẽ nàng linh cảm, trong câu chuyện của tôi có một hố đen.
Lúc 9 giờ 30, tôi có mặt ở văn phòng. Tại cơ quan, nghe lỏm những cuộc trò chuyện của nhân viên là điều cực kỳ thú vị, cho nên tôi đi vào nhà vệ sinh. Ngồi trên nắp bệ xí, tôi gọi số điện thoại bàn của nàng ở cơ quan. Giọng nàng dễ thương, dễ thương theo kiểu văn phòng. Nàng cho tôi địa chỉ e-mail của nàng, nàng bảo rằng, nàng không thích viết thư, nhưng lại thích nhận thư. Nàng đã nhằm đúng chỗ. Tôi có tài viết thư hay, đôi khi tôi còn viết trên giấy thật, bằng bút máy. Có ai thuộc thế hệ tôi còn viết thư trên giấy và bằng bút như vậy hay không nhỉ? Liệu tôi có phải là cầu nối giữa cái cũ và cái mới hay không?
Tôi gõ vội mấy bức thư liền một lúc. Sau một giờ, nàng hồi âm, theo phép xã giao thôi, nhưng tôi thích sự thận trọng này. Nàng sợ làm tình, nàng không có gan cảm nhận… tôi sẽ dạy nàng.
Tôi không thể tập trung tư tưởng làm việc. Tôi nghĩ về vú nàng, về bụng nàng, về môi nàng. Có lẽ nàng không thể đơn độc một mình chăng? Ai là bạn thân của nàng… hay là nàng vừa mới chia tay cách đây không lâu? Gần cuối ngày, mọi đồ vật, mọi gương mặt đều mang dấu ấn của cô gái này. Tôi gọi điện. Trong giọng nói của nàng, tôi cảm nhận có nốt sốt ruột. Có kẻ nào đó ở chỗ nàng chăng? Tuy nhiên, sau chốc lát nàng bắt đầu cười trong điện thoại, nàng thích nghe tôi nói, còn tôi thích nói cho nàng nghe. Hôm nay không có thời gian… ngày mai, buổi tối, tại nhà nàng… Tôi nghe không sai đâu.
Tôi cảm nhận, ngay cả tiếng thở phào cũng làm tôi đau. Như sau một vụ nổ vậy, sóng lo âu quay trở lại. Tôi muốn được gần nàng, nhưng tôi lại sợ cái sự gần này, cùng với việc trao cho nhau mồ hôi, cái nhìn, hơi thở, trong đó đôi khi nhìn thấy cả đáy dạ dày của nhau, tôi sợ cái uể oải của ngủ dậy sớm mai, tiếng nước xả trong nhà vệ sinh…
Ngoài ra, từ hàng năm nay tôi vẫn theo đuổi một nàng ở xa. Hàng ngày chúng tôi gặp nhau trong điện thoại, trong e-mail.
Còn bây giờ, khi đang vẽ hình chiếu vuông góc của phòng hội nghị trong ngôi nhà văn phòng sắp xây, tôi cảm nhận cái đụng nhẹ của buổi tối ngày mai. Nó đụng vào tôi bằng bờ mép của mình, như cổ của chiếc áo sơ mi không cài vậy.
Tôi không thể chợp mắt. Tôi, kẻ có thể ngủ vào bất kỳ giờ nào, bất kỳ ở đâu. Sáng sớm tôi mơ mơ màng màng. Lúc 8g20 Monika gọi điện từ Luân Đôn. Lúc chờ điện thoại của nàng, tôi đã luyện giọng như ca sĩ opera chuẩn bị ra sân khấu. Nhưng chẳng ăn thua gì. Tôi mới nói được vài lời thì nàng đã bảo: - “Bây giờ anh nói thật đi xem nào”.
Tôi thú nhận. Nàng nói, nàng không cấm đoán những cuộc gặp như thế, mặc dầu nàng phát ốm vì mấy người đàn bà của tôi. Nàng bảo rằng, tất thảy các mối quan hệ của chúng tôi là bệnh hoạn, không phải lúc nào cũng đẹp cả đâu. Nàng hiểu, tôi muốn có cuộc sống của riêng mình, nhưng tôi không được dối trá. Nàng hỏi, tôi có còn muốn nàng tiếp tục gọi điện và viết thư nữa hay không? Trong câu hỏi này của nàng có dư âm của tối hậu thư.
- Có chứ - tôi trả lời.
- Ngày mai em sẽ gọi - tôi cảm nhận nước mắt đang chảy trên má nàng. Tôi thấy không vui, tuy nhiên chỉ đến khi tôi phát hiện ra nỗi bực trong người. Sao nàng lại có quyền đả động đến chuyện cắn rứt lương tâm của tôi!? Nàng, người đàn bà hàng ngày vẫn nằm bên dưới chồng mình, nhắm nghiền hai mắt, đếm từ một đến một trăm, sau đó có khi đếm lại! Tôi thấy dễ chịu hơn. Đôi khi oán giận và bực tức lại là liều thuốc an thần.
Chiều tối, khi đã hoàn toàn bình tâm, tôi mua bó hoa to đùng kẹp vào nách, đoạn ngồi vào xe taxi. Cô gái ở trong một chung cư cao cấp. Cái sang trọng của ngôi nhà này làm tôi thấy ngại.
Người bảo vệ quan sát tôi từ đầu tới chân, thậm chí tôi có cảm giác là mình bị đánh hơi. Khi tôi nói tôi đến nhà ai, thì gã nở nụ cười bí hiểm. Trong thang máy, tôi sửa lại mái tóc và lấy tay xoa mặt.
Khi nàng mở cửa, tôi bủn rủn cả người, một cảm giác chỉ những người yêu nhau mới có. Tôi định hôn môi nàng, nhưng nàng lại chìa má cho tôi. Tôi thấy ngại, chẳng biết có ai ở trong nhà hay không? Tuy nhiên chỉ có hai chúng tôi mà thôi. Một căn phòng không lớn, sắp xếp gọn gàng.
- Chẳng có gì hay để cho anh xem đâu - nàng nói như vậy, nhưng vẻ mặt rất kiêu.
Tôi nhìn vào chỗ có cánh cửa đóng kín với ổ khóa kiểu cổ, trong căn nhà trống trải này, cánh cửa cùng với ổ khóa kiểu cổ kia nom như là người từ hành tinh khác đến.
- Đằng kia có một căn phòng nhỏ xíu, nhỏ như buồng thay quần áo thôi, bừa bộn hết chỗ nói, chẳng có gì để khoe cả - nàng nói.
Chúng tôi lại uống rượu vang, nhưng lần này nàng không uống tham như lần trước nữa. Tôi có cảm giác nàng rất bình tâm, thậm chí chú ý giữ mình. Có nhiều người họ điềm tĩnh trở lại khi ở trong ngôi nhà tổ ấm của mình. Lần này tôi gặp trở ngại lớn khi vượt qua ranh giới nói về mọi cái và chẳng nói về bất cứ cái gì cả. Chẳng biết tôi có nói quá nhiều về cơ hội yêu thương của tôi hay không? Chúng tôi đã yêu nhau rồi còn gì, vậy đâu còn cái khoảng cách này và những lo ngại của tôi? Tôi đặt bàn tay mình lên bàn tay nàng, bàn tay tựa hồ vô sinh khí. Tôi hốt hoảng rụt tay lại. Hai giờ đồng hồ trôi qua, càng nói nhiều thì tôi càng đinh ninh chúng tôi đang dần xa nhau. Bỗng nàng há miệng ngáp nom rất ngộ nghĩnh, rồi nhắm hai mắt lại. Tôi đứng dậy để ra về - tôi hôn vào má nàng và nói “chúc ngủ ngon”, tuy nhiên, những lời tôi nói cứ dính chặt ở trong họng. Nàng đáp lại bằng cái hôn nồng thắm, ướt át. Và tôi đã ở lại. Nàng ôm chặt lấy tôi. Khi tôi vào nàng – lúc đó điện thoại bàn đổ chuông.
Nàng ngoi lên từ bên dưới thân người tôi. Tôi chẳng mấy để tâm đến tiếng a lô của nàng. Nàng đang nói chuyện với một người rất thân, cuộc đối thoại của hai người như hai bánh xe răng cưa rất ăn khớp với nhau. Tôi cảm thấy không an tâm, thậm chí nổi máu ghen. Mấy lần nàng nói “OK”, “đúng thế”, rồi nàng quay lại giường nằm y như cũ. Tôi cảm thấy cơ thể mình nổi loạn. Mỗi người đàn ông đều biết, khi như vậy chớ nên hốt hoảng. Tuy nhiên, bảo kẻ sắp chết đuối rằng “mi đừng có sợ” thì dễ quá. Cũng may tôi đã không kịp chết đuối như vậy, điện thoại di động của nàng đổ chuông. Và tôi lại bị ra rìa. Khi tôi đi vào nhà tắm, từ trong gương, một người giống tôi, nhưng già hơn tôi vài tuổi và ngu hơn tôi mười mấy năm, nhìn tôi. Tôi quay mặt đi và tôi ở với tôi trong chốc lát. Tôi bước ra khỏi nhà tắm, sẵn sàng nói với người tình của mình, tôi đang nghĩ gì về mối quan hệ bị ngắt quãng bởi các cuộc nói chuyện điện thoại. Ống nghe để trên bàn, còn cô nàng dang hai tay nằm ngủ như trẻ con. Đùi nàng vừa chui hẳn vào bên trong chiếc chăn màu thiên thanh.
Tôi mặc quần áo, gọi taxi và bước ra khỏi nhà. Mấy lần tôi dừng lại ở cầu thang, còn việc xe taxi đang đến đón, tôi coi như một bản án.
Qua người lái xe tôi được biết, Ba Lan đang nằm trong tay người Do Thái và dân hội kín.
- Thưa với ông anh, chúng ta không còn cơ may nữa, họ lại ăn hiếp chúng ta - gã lái xe taxi rậm râu, bụng phệ, nói lè nhè, miệng nhai chèm chẹp, như thể đang ăn xúc xích.
- Ông bỏ quên mất dân đồng tính rồi - tôi bổ sung.
- Tôi nhớ - gã trả lời.
Tôi nhìn vào gương chiếu hậu xem gã nói có nghiêm túc hay không – hai cặp mắt của chúng tôi bắt gặp nhau ở đó và trong gương gã nhìn tôi bằng cái nhìn Xlavơ chân thành để khẳng định giá trị lời nói của mình.
Ngày hôm sau, khi Monika gọi điện, tôi nói vòng vo, mập mờ, tuy nhiên tôi cảm nhận, nàng biết khi nào tôi nói dối. Tôi rút ngắn cuộc trò chuyện. Lúc này cái quan trọng đối với tôi là cú điện thoại khác cơ.
Thế nhưng máy điện thoại im thin thít.

(còn nữa)

Lê Bá Thự dịch
_______________________________________________________

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét