Thứ Ba, 25 tháng 5, 2010

Hội ngộ

Truyện ngắn của Võ Thị Hảo

Người đàn bà chồn

Tóc dựng. Thành lũy cỏ lau. Đã úa vì nắng cuối thu. Đã đen mốc năm tháng. Đang vàng rực bởi vớt lại được chút nắng rớt hoàng hôn.

Ngực vểnh ngược lên trời, hung tàn như vó ngựa hoang. Mắt khép. Một con mắt thật to, con ngươi vàng sẫm, nằm dọc, lim dim gợi tình trên cái mõm chồn nhọn, mìn mịn lông tơ. Một con mắt khác, tình tứ và hoang mang, nằm dọc sau đầu, liếc ngang từ dãy núi đằng Đông sang trái núi đằng Tây cũng không phải đảo chiều.

Mặt trời xuống đất. Giấc ngủ vùi. Màn đêm mù lòa. Bầy dơi nhập nhoạng miệng hang, đập mình chan chát vào vách đá trong bóng đêm.

Tiếng chân rất khẽ của loài rùa núi và cua đá.

Rung lên trong khoảng u tịch tiếng mầm cây hoảng hốt tách mình khỏi lớp vỏ khô xác.

Tiếng trầm đục của đám cuống lá già cố níu kéo chút nhựa sống cuối cùng trước lúc trẫm mình xuống đầm lầy.

Ẩm ướt hơi lá mục. Lẫn với mùi tanh thoang thoảng của những con lươn nhoài mình từ trong hang. Chim chóc léo nhéo trên cành cây. Những cái đầu tròn mượt của chúng nghiêng ngó phả ra mùi gió táp trộn hơi mưa của đại ngàn.

Người đàn bà chồn đu đưa. Cặp hông nở nang gợi nhớ những vòng ôm siết khoái lạc.

Đu đưa không chút gân cốt. Cứ thế mà trôi, như không chân. Mà đưa đi từ gió.

Cái mũi nhọn của nàng xoay chiều. Nàng khẽ nghiêng hông về đằng Đông. Làn gió từ phía Đông thổi đến mang hơi mằn mặn, thoảng mùi cá khô tẩm thuốc ướp xác.

Nàng chun mũi nghiêng sang hướng bắc. Hướng Bắc đến từ ngọn gió mang mùi của những đám cháy và mùi xương người. Nàng nghiêng hông về đằng Nam. Hướng Nam lờ lợ mùi bột ngọt và gươm đao. Nàng khoằm mũi lại, hấp him con mắt dọc, thả người đu đưa theo hướng Tây. Đôi hông nở nang đưa đi dìu dịu trong mùi nước hoa, mùi lông chó bec giê và mùi hoai nồng của rác.

Mùi hoa Chảnh di.

Người đàn bà chồn thốt lên. Nàng đu đưa dò dẫm theo mùi hoa Chảnh di.

*
* *

Có chiếc cổ đi chơi

Cổ thì đi chơi còn người ở lại.

Đầu cũng ở lại, như dây dọi thẳng giữa đôi vai. Cổ đi chơi rồi mà không trở về nên đầu đành phải lung liêng trên thân người. Thân người đẹp cắm trên đôi chân như mây bện.

Đôi chân cắm giữa một bãi lầy giữa thành phố, ngập ngụa dòi bọ và rắn rết. Chúng làm phiền những sợi lông chân và mạch máu của người đàn ông. Buồn buồn nhồn nhột ghê ghê tởm tởm. Chốc chốc anh ta lại cứ nhầm rằng mình đã thành một con dòi hoặc một con rắn. Mỗi khi ngứa mũi, muốn ngọ nguậy bả vai để gãi, là nghĩ mình đang ngoáy cái đuôi cụt của một con dòi.

Bả vai không đi chơi. Bả vai còn gắn liền tấm thân vạm vỡ. Nổi múi lực điền. Lồng ngực đủ rộng để mười ba người đàn bà cùng đặt đầu lên và mơ màng.

Chỉ thấy bả vai, không thấy cánh tay.

Một cánh tay đã chia cho phương Nam, một cánh tay đã chia cho phương Bắc. Chúng bị đạn tiện đứt lìa, trong hai lần khác nhau, một ở rừng, một ở biển.

Những cánh tay ngày ấy bây giờ nằm ở chỗ chúng đã đọa lạc. Còn tươi nguyên mùi da thịt bị cắt rời thân thể. Đêm đêm chúng thì thào vẫy gọi bả vai.

Nhưng bả vai không nghe. Bả vai đã ngủ và mơ những giấc mơ khác. Những giấc mơ ba đầu sáu tay.

Sáu cánh tay dài vươn ra như tua vòi bạch tuộc. Sáu cánh tay với sáu mươi sáu ngón, mỗi ngón há mõm như mõm thuồng luồng, vơ váo sạch sẽ những đám rắn rết dòi bọ, thả vào miệng núi lửa rồi đem tro của chúng chôn xuống đáy biển.

Đêm ngột lạnh.

Con ong lạc tổ, loạng quạng bay trong bóng đêm, va đầu vào cột đèn, dây điện, những chiếc bóng cao áp rồi bàng hoàng chơi vơi trong ánh đèn buốt lạnh của thành phố.

Trên đôi cánh và tấm lưng eo thắt của con ong nồng nặc mùi sáp ong, mùi nước dãi và mùi phấn hoa ngục tù. Lại còn cái mùi tử khí ngòn ngọt phát ra từ hơi thở ong chúa. Cái mùi ấy làm thành những căn xà lim di động êm đềm. Con ong thợ ngày ngày vắt kiệt nước dãi và máu của nó để nuôi béo chúa. Ngày ngày chúa ong thản nhiên nhìn những con ong thợ, ngàn con như một, lam lũ đảo cánh rã rời tìm mật xây tổ. Gan ruột và máu của loài ong thợ sinh ra chỉ để phụng sự con ong chúa thăm thẳm và lạnh lùng trên cao kia rồi rã cánh chết. Phổi của lũ ong thợ ngột thở cái mùi tử khí ngòn ngọt của chúa ong. Lũ ong non chào đời trong những chiếc buồng chật chội quánh đặc mùi này. Máu chúng loãng ra, biến thành dòng máu trắng. Chúng lập tức không biết kêu đau, không biết từ chối.

Con ong lạc tổ vẫn loạng quạng bay. Cái mùi cầm tù trên mình nó tan loãng và bị gió làm cho phôi pha.

Dưới ánh đèn lạnh lẽo, mắt nó chỉ bắt được những luồng loang loáng không rõ hình thù. Lao nhanh vun vút dưới kia là những chiếc đầu lâu tròn ủng cưỡi trên những con ngựa sắt cày điên dại trên mặt đường như chạy trốn, trong những tiếng còi chói tai. Thân mình bé xíu của ong thợ co rúm lại. Mắt trợn trừng hoảng sợ, nó cứ thế mà bay. Lao thẳng vào một vật gì mềm mềm, chum chúm như hình cái đài hoa. Thoang thoảng hương. Con ong cong mông, phóng vòi. Hút mật.

Trong chiếc vòi của con ong không phải là mật, mà là một chất dịch tanh tanh và ngòn ngọt. Đầu vú của người đàn ông sưng tấy sau một cú nhẩy dựng.

Bộ chân của con ong rã rời, duỗi dài. Như cơn rùng mình và giãn oải khoái lạc. Con ong thợ chưa bao giờ biết thế. Nó gần như chết. Rơi xuống phần cổ cụt còn gắn trên đôi vai người đàn ông.

Chiếc đầu của người đàn ông không hề hấn gì. Chúng chỉ giật mình vì cú nhẩy dựng ở thân mình xa xa bên dưới. Như được đánh thức khỏi giấc ngủ. Chiếc cằm nghiêng sang. Dưới vầng trán không có đôi mắt. Chiếc mũi thính hếch lên đánh hơi.

Đôi bả vai giật mình sau cú nhẩy dựng.

Con ong tỉnh giấc ngủ miên man. Giấc ngủ ngoan như em bé ngủ, sau khi đã được mụ đàn bà hành khất cho uống thuốc mê.

Và đôi bả vai bỗng nghe văng vẳng, xa xôi một âm thanh. Nó cựa quậy. Ngả bên nọ, ngả bên kia, lắng nghe cho rõ.

Âm thanh ấy, nghe ra thì lạch tạch như tiếng phân chim rơi trên lá. Mà nghe gần thì như tiếng khóc gọi. Một tiếng khóc đã lâu ngày. Khóc chỉ để mà khóc. Gọi chỉ để mà gọi. Chẳng còn mong ai nghe.

Cái bả vai sực nhớ, xưa kia nó còn có cánh tay.

Nó nhận ra bài ca của cánh tay gọi bả vai.

Đôi bả vai rùng mình. Rung giật. Làm con ong đang gần chết giấc trên gốc cổ cứ bị đung đưa, như đang nằm trên một chiếc sàng gạo.

Và theo đó, cái đầu vú bị ong đốt của người đàn ông đã thức dậy trước đó, cũng mưng mưng nghe bài ca của cánh tay gọi bả vai.

Rồi chúng da diết nhớ.

Chiếc cổ đã đi chơi nay về đâu?

Khi cổ không nối đầu vào vai, thì mắt cũng mù lòa và đầu vú không biết được hương vị tóc của đàn bà trên ngực rộng.

Và nao nức thế, toàn thân nhớ cổ, bả vai nhớ cánh tay, lồng ngực rộng nhớ đầu.
Và người đàn ông nhận thấy hình như bả vai ngưa ngứa. Hình như anh ta lần lượt mọc tới ba cái đầu và sáu cái tay. Những cánh tay dài như tua bạch tuộc. Mỗi ngón tay có một cái mõm thuồng luồng.

Rên siết trong đêm những bài ca đan xen.

*
* *

Ong

Ong chúa đang sắp chết bỗng trở mình.

Có một cái gì đó nhồn nhột dưới nách cánh. Như gai khều. Ong chúa trằn trở tấm thân nõn nà. Có một mùi gió dài dại ở đâu đây. Gió mang không phải khí chết toát ra từ thân một gã ong thợ. Con ong chúa khịt mũi. Mùi phản trắc.

Cái mùi ấy mang vị oải hương, trộn lẫn mùi lá ngón và chút bụi xăng của thành phố.
Con ong đập cánh giận dữ. Cái mùi đó thu hút nó. Lần đầu tiên trong đời, nó rời ngai vàng lãnh chúa. Đôi cánh tự nhiên hướng về Tây.

Con ong chúa bay đi. Mà nó không bay. Nó chỉ gửi mùi tử khí ngòn ngọt từ tử cung, trên tấm thảm được dệt bằng vô số cánh ong thợ. Những cánh ong được đan cài bền chắc, không con nào chệch khỏi đường bay. Mùi của ong chúa cầm tù chúng. Con ong chúa đã đánh thức được đàn ong thợ trong đêm. Lũ ong thợ bừng bừng nộ khí, căng như những mũi tên đã được phóng đi. Những chiếc vòi đã để mật ngọt lại bên mình ong chúa, chỉ còn tích nọc độc và sẵn sàng xé xác gã ong thợ lạc tổ nhạt mùi.
Chúng bay. Rợp trời. Lặp lại chính xác đường bay của gã ong thợ lãng tử. Mùi của gã, dù cách xa đàn ong bao nhiêu, vẫn không thể trộn lẫn và rất nồng trước mũi thính nhạy của đàn ong thợ thám tử. Cái mùi tử khí lẫn mùi mật ngọt của ong chúa dẫn dụ chúng. Chúng sẵn lòng nát thây vì cái mùi gây nghiện này.

Trên gốc cổ, giữa hai bả vai người đàn ông, gã ong thợ tội nghiệp vẫn thiêm thiếp. Gã nghe ríu rít như tiếng khóc và mơ thấy ban ngày.

*
* *

Đu đưa đu đưa

Người đàn bà chồn đã đung đưa về phía ánh đèn đường trên đầu thành phố.

Mùi hoa chảnh di lúc nồng lúc nhạt, lúc đáng ghét lúc đáng mê, cứ dẫn dụ nàng theo.

Cặp hông nồng nàn chao qua chao lại. Chẳng để làm gì. Nàng nghĩ. Đêm nay cũng chỉ tầm thường như mọi đêm. Vị nhạt tanh nơi thành phố.

Cái mũi thính và mõm nhọn. Đêm là lúc nàng xê dịch. Là lúc nàng trở thành đàn bà. Cái rốn đỏ của nàng bỏng giẫy và nở bừng như một đài hoa không cầm tù nổi những chiếc cánh.

Đêm thôi thúc điều gì. Chỉ thấy đung đưa ngọn gió và những mùi khó hiểu khiến nàng ngộp thở.

Đôi hông của nàng nao nức đi tìm một miền mà ban ngày nàng không định vị. Mỗi đêm có một loại mùi xộc tới. Từ chiếc rốn của nàng tỏa ra một làn hương. Làn hương ấy hạ thủ bóng đêm, khiến cho trời đất mơ màng và ngay cả loài giun đất cũng nằm mơ thấy gió.

Còn người đàn bà chồn lại đi tìm một làn hương khác. Chiếc mũi thính của nàng không lẫn lộn các mùi hương. Nàng mang theo chiếc rốn đỏ làm trời say ngất ngư, và cứ thế đu đưa trôi dạt về hướng mà nàng nghĩ rằng mặt đất nơi đó đang mọc đầy một mùi hoa chảnh di.

Có một cái gì đó, như một móc câu lớn, nhàn nhạt dưới ánh đèn đường thành phố khiến nàng đang đu đưa theo gió bỗng khựng lại, sững trên làn sương là là mặt đất.
Một vật như một thân cây đã bị sét đánh cụt ngọn.

Nàng hạ xuống. Cố ghìm nhịp đung đưa của vòng hông, để nhìn kỹ cái thân cây cụt ngọn.

Vật đầu tiên nàng nhìn thấy là một chạc ba.

Ở đó, trình diện một thứ cấu trúc ủ rũ ngái ngủ giữa hai đùi, như một đóa cành lan mũi hài đã chết tái trong sương giá.

Nàng thở dài. Những cánh hoa trên chiếc rốn đỏ của nàng bật cười khanh khách.

Đôi mắt nàng lướt lên, từ giữa chạc ba. Nàng không kìm được tiếng kêu vui sướng. Ôi một miền mênh mông hoan lạc. Cái vồng ngực nổi múi. Sống động như núi lửa đang ngậm cuồn cuộn nham thạch. Nàng nhanh chóng xoay đôi hông, áp tới, tựa đầu. Tóc nàng vấn vương trên miền đất.

Miền lạc thổ này đủ để nàng nằm mơ ba đêm. Làn tóc ba màu của nàng sẽ chuyện trò cùng chiếc đầu vú đàn ông đang sưng tấy. Màu vàng thu phai trên tóc nàng kể cùng lũ nham thạch màu đen của địa ngục. Màu úa tàn trên tóc nàng cùng cãi cọ với lũ nham thạch ngậm gang và sắt bỏng. Và những sợi tóc đen mốc sẽ rụt rè chuyện trò khẩn khoản cùng lũ nham thạch màu xanh lục về cổng Niết bàn.

Nàng tựa đầu, nhắm mắt, duỗi dài, vươn cổ, hếch chiếc mõm nhọn có những lông tơ mịn như nhung. Toàn thân nàng tỏa hương sực nức. Nàng muốn vươn lên, ngang tầm cằm của cây cổ thụ cụt ngọn, mở chiếc lưỡi nhỏ dịu và ấm như tử cung của một trinh nữ, mút lấy đôi thùy châu của cây cổ thụ bị sét đánh kia.

Nhưng cái lưỡi của nàng bị hẫng. Đầu của người đàn bà chồn rơi vào khoảng không.
Nàng nhận ra, hơn một lần, rằng người đàn ông ấy không có cổ. Không có cánh tay. Chỉ có đôi bả vai đang ngọ nguậy, như cách gãi ngứa.

Và nàng cũng nhận ra tiếng xào xạc khe khẽ, như tiếng thì thầm, như tiếng khóc. Và bây giờ, trên bờ vai cụt cổ của người đàn ông, nàng nhận ra, cái âm thanh mà nàng nghe lúc xa lúc gần trong khi đang đung đưa trên bầu trời ấy, hóa ra là tiếng khóc gọi của những cánh tay, từ phương Nam và từ phương Bắc, đang khóc gọi bả vai.

Nàng ngước lên, ngắm kỹ cái đầu. Cái đầu lung liêng trên kia. Gió thổi làm nó không trụ vững. Nhưng nó cứ lờ lững trên đó, theo phương thẳng đứng với gốc cổ. Nàng đồ chừng nó sợ lệch phương, thì một ngày chiếc cổ trở về, sẽ chẳng nhận ra đầu.

Nàng ngắm kỹ gương mặt. Chỉ thấy đôi môi rộng mím chặt, trong đêm tối mà vẫn thấy rõ màu đỏ cờ, như châm chọc khuôn mặt xanh mét. Không có mắt. Người này mù lòa từ bao giờ?

Nàng cuộn mình, thu chiếc lưỡi nhỏ. Trong miệng, một vị nhạt làm giãn cả lưỡi. Nàng chán chường hạ mắt. Và nàng nhìn thấy một vật nhỏ xíu, nằm ngửa, đang khẽ động đậy trên gốc cổ, giữa hai vai người đàn ông có chiếc cổ đi chơi.

Cái vật nhỏ xíu đó đang cuống cuồng đập cánh, trong một cử chỉ tuyệt vọng. Mắt nó hãi hùng nhìn lên trời, và đám chân khô khỏng của nó rõ ràng là đang huơ lên trời. Những cái huơ chân vô vọng, không thể làm tấm thân gần như kiệt sức của nó nhúc nhích nổi một ly.

Người đàn bà chồn nhìn lên trời, theo hướng nhìn của con ong.

Và nàng thấy sầm sập một đám mây, che khuất cả ánh sáng mờ nơi vầng trăng non đang lên phía chân trời.

Trong đêm, rất rõ, tiếng réo ù ù của ngàn vạn tiếng đập cánh của đàn ong.

Người đàn bà chồn không biết. Nhưng con ong trên gốc cổ người đàn ông thì biết. Nó biết, nó sắp sửa bị cả đàn xé xác vì nó đã bị phai mùi tổ. Từ mình nó đã phả ra mùi ngái mênh mang của gió ngàn. Cái mùi đó, dù nó ở xa đến mấy, chúa ong cũng nhận ra lập tức và không có một kết cục nào khác là sự xé xác.

Con ong yên phận chờ chết. Nó cố nhớ lại cảm giác khoái lạc, lúc nó châm vào đầu vú người đàn ông kia. Một cảm giác không thể phân giải thành âm thanh. Những bộ phận khác nhau kỳ lạ của thân thể con người luôn làm cho nó lầm lạc. Và cái người đàn ông chết lặng, mù lòa, khiến nó tưởng rằng anh ta là một cái cây đã bị sét đánh cụt ngọn đang nở một đài hoa, và nó muốn vơ vét ở đó một chút mật. Nó muốn cái cây ấy tỉnh giấc.

Đánh thức bất cứ cái gì cũng đem lại sự sung sướng thế sao? Con ong tự hỏi, trước khi chuẩn bị đón những chiếc vòi ong đang lao tới.

Đám mây ong đã sà xuống, rất gần. Những chiếc vòi chứa đầy nọc độc của chúng hung hãn chĩa ra phía trước. Ngàn vạn con như một. Nếu cử chỉ và mùi của chúng không giống nhau, cái mùi tử khí ngòn ngọt của ong chúa đang giữ gìn và cầm tù chúng lập tức sẽ báo về nơi chúa tể và chúng sẽ lập tức bị khép vào tội nhạt tổ và bị xé xác.

Những chiếc vòi ong vươn dài. Đàn ong cố tỏ ra hung hãn hơn. Chúng muốn chứng tỏ cho đàn mật thám ong đang bay lẫn vào đám ong biết, rằng chúng là những con ong luôn bay theo đàn và thân mình chúng luôn nồng đậm mùi tổ.

Người đàn bà chồn lưỡng lự. Chiếc mũi thính mách bảo chuyện gì đang diễn ra. Phảng phất qua lại trước mũi nàng, trên mình con ong, là cái mùi đã dẫn dụ nàng đu đưa theo gió trong đêm nay.

Mùi hoa chảnh di.

Nàng thốt lên. Rất nhanh, nàng xoay mình, che khỏi tầm mắt lũ ong, rồi nhặt lấy con ong, như cướp lấy, giấu vào chiếc rốn đỏ. Chiếc rốn tuyệt đẹp khép lại, che chở con ong như giữa những đài hoa. Mùi thơm từ rốn nàng tỏa ra bao phủ cả một vùng, giấu kín con ong nhạt tổ.

Chỉ còn lại đám mây ong lồng lộn. Chúng không thể hiểu được tại sao con ong hỗn hào vừa nằm đó chờ chết mà bỗng biến đi đâu mất.

Chúng bay đi, sau khi xé xác cả một đám hoa được tỉa tót kỹ lưỡng trong công viên mới xây bên bờ một hồ nước chứa đầy a xít rồi bay về tổ. Mùi tử khí ngòn ngọt của ong chúa trên mình chúng đã pha mùi đắng ngắt.

*
* *

Đi

Con ong nhạt màu nằm lim dim mắt trong chiếc rốn tỏa mùi hương của người đàn bà chồn. Nó nghĩ đến một bữa tiệc mật.

Người đàn bà chồn định thôi không bay. Nàng muốn nghỉ, muốn hạ thân mình mang hình đuôi cá xuống đất. Nàng muốn xem kỹ để biết rằng cái thân cây bị sét đánh kia có đâm chồi và ra hoa?

Nhưng nàng vừa chạm đất thì vụt thét lên. Nàng co mình lại, tiếp tục trở về cách di chuyển đu đưa trong gió.

Nàng nhìn kỹ mặt đất dưới chân người đàn ông mù lòa.

Dưới kia là thảm rắn rết và những con dòi bò lổm ngổm.

Ba đầu của người đàn ông đã mọc. Những đầu ngón tay cũng đã mọc mõm thuồng luồng. Nàng chờ những cánh tay vơ lấy rũ rắn và dòi bọ, đem thiêu chết trong miệng núi lửa.

Nhưng những cánh tay cứng đờ.

Sáu mươi cái mõm thuồng luồng dũng mãnh há cứng, như mắc nghẹn. Rũ xuống.
Cái đầu vẫn mù lòa và đung đưa theo phương thẳng đứng giữa hai bả vai.

*
* *

Giã biệt. Cùng con ong trong rốn, nàng đi.

Nàng đi về hướng những cánh tay khóc gọi bả vai. Hướng chiếc cổ mải chơi đi không về đã bỏ lại đầu, để chiếc đầu mù lòa chỉ còn đôi môi mím chặt.

_____________________________________________________________

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét